Bởi vì Trần Bình đã đột phá hàng loạt trạm gác rồi, tiến nhập vào nơi thiên đạo giao giới, cho nên nói mấy sinh vật đáng giận này đã bị anh giải quyết hơn phân nửa rồi.
Lũ này ở dưới chân núi chỉ còn lại một vài bạch cốt không quá thông minh, với thực lực của đại trưởng lão muốn trốn thoát, thì vẫn rất đơn giản.
Ông ta trốn trái trốn phải một hồi, rất nhanh ông ta đã thành công thoát khỏi nơi đây, tiến vào bên trong chân núi.
Nhìn thấy đèn trường minh của đại trưởng lão, sau khi trải qua một trận lập lòe thì khôi phục lại bình thường một lần nữa, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hô lên.
Bọn họ không nghĩ tới, lần này thể mà đại trưởng lão lại thật sự thành công.
"Tôi còn cho rằng ông ta đang khoe khoang mình, không ngờ thế mà tất cả đều là sự thật"
"Chờ đại trưởng lão bình an vô sự trở về từ dưới chân núi, chúng ta sẽ có thể biết được cái gọi là nơi thiên đạo giao giới rốt cuộc là thật hay giả rồi."
Tiểu Trần là người hưng phấn nhất, vừa nghĩ đến mình có thể cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng, anh ta đã không nhịn được mà muốn tự mình nhảy xuống xem thử.
Nhưng anh ta cũng tự biết thực lực của mình chỉ có thế thôi, nếu tùy tiện vào trong đó, chắc chắn sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm.
Thay vì tự mình đi chịu chết, không bằng thành thật đợi ở nơi này.
Huống chi chờ đại trưởng lão tìm kiếm xong, anh ta cũng có thể thương lượng đàng hoàng với Trần Bình một chút, xem xem có thể mượn thân phận của đối phương, như vậy anh ta có thể đi tìm hiểu mấy thứ đồ đó một chút.
Lúc này Trần Bình không có tâm tư nào để đi để ý tới bọn họ cả.
Bây giờ anh đã đi thẳng tới đảo Thiên Không cùng với Chiến Thiên Cơ rồi.
"Thực lực mà các người che dấu hơi thở quả thật không tồi.
Ban đầu tôi còn cho rằng cậu chỉ là một người phàm bình thường thôi, bây giờ xem ra tất cả đều là ảo giác của tôi mà thôi."
Chiến Thiên Cơ không nhịn được mà khích lệ Trần Bình một câu.
Ông ta thật sự cảm thấy Trần Bình đúng là quá lợi hại.
Dù sao thì bọn họ đi về phía địa phương kia cần phải che dấu hơi thở của bản thân, nếu đối phương có thể thành công che dấu được, vậy thì ông ta cũng không cần phải suy nghĩ mấy phương pháp khác nữa.
"Người bảo vệ thiên đạo như chúng tôi đều sở hữu năng lực che dấu hơi thở rất mạnh, cho nên nói điểm này cậu cũng không cần phải bận tâm tới.
Tiếp theo tôi sẽ nghĩ cách biến tôi thành một người bình thường"
Giờ phút này, trải qua một hồi cải trang thay đổi, Trần Bình đã trở thành bộ dạng của một người bình thường, anh nhìn qua giống như một người phàm chỉ khá đẹp trai mà thôi, hoàn toàn là bình thường không có gì kì lạ, không có gì đặc sắc cả.
Thỏ thì rất thành thật mà ngậm miệng lại ở bên cạnh anh, cậu ta biết bây giờ căn bản cậu ta không thể nói chuyện được.
Nếu Trần Bình bọn họ đều đã biến bản thân thành người bình thường cả rồi, vậy thì tất nhiên cậu ta cũng chỉ là một con thỏ bình thường mà thôi.
Thiên Không là một hòn đảo nhỏ cực kỳ xa xôi, mọi người trải qua lặn lội đường xa cuối cùng cũng tới được đây.
Ma tộc vốn là sự tồn tại bị người người phỉ nhổ, bọn họ chỉ có thể ở nơi xa xăm này tìm kiếm cảm giác tồn tại mà thôi.
“Nếu bây giờ mấy người được gọi là người của chính đạo đã nhiều như thế, vì sao lại không ai nguyện ý đứng ra dọn dẹp đảo Thiên Không này cơ chứ?"
Trần Bình cảm thấy hết sức khó hiểu.
Bây giờ có rất nhiều người muốn tự tìm phiền toái cho mình, đều sẽ lấy việc mình là người của yêu ma ra làm cái cớ để đi gây chuyện thị phi.
Một khi đã như vậy, vậy thì vì sao bọn họ lại không thành tâm thành ý đi làm một chút chuyện tốt cơ chứ.
Lời nói này của Trần Bình làm cho hai người đang ngồi kia đều không nhịn được mà nở nụ cười, trên mặt của Thỏ mang theo vẻ cực kỳ khinh thường, dường như cậu ta cảm thấy rất ngạc nhiên với suy nghĩ này của lão đại nhà mình.
| "Lão đại anh cũng thật là rất để mắt đến đám người này đó.
Bọn họ hoàn toàn không là cái thứ tốt đẹp gì cả, ngày thường tìm nhiều cái cớ như vậy, cũng chỉ đơn thuần là để tìm anh để gây phiền toái mà thôi Anh thật sự cho rằng bọn họ muốn đối phó với người của Ma Đạo sao?"
Chiến Thiên Cơ ở bên cạnh cũng gật đầu.
Cơ duyên của Ma Đạo không phải dễ đối phó như vậy, tuy đều luôn mồm nhắc tới việc phải tiêu diệt bọn họ, nhưng tính trả thù của Ma Đạo rất mạnh, thực lực cũng rất cường đại, nếu có ai dám vô duyên vô cớ trêu chọc bọn họ, vậy thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
"Cho nên mấy cái được gọi là môn phái chính đạo kia, trên thực tế là còn ghê tởm hơn so với cái gọi khuôn đúc kia nhiều.
Mỗi một hành động của bọn họ quả thực là khiến cho người ta khó có thể mở miệng được.
Theo tôi nghĩ còn không bằng gia nhập vào Ma tộc đi"
Là người bảo vệ của thiên đạo, Chiến Thiên Cơ có được quyền phát ngôn cực kỳ cường đại, đương nhiên ông ta biết đám người của Ma tộc này đã làm cái gì, nhưng ông ta cũng biết mấy người của chính đạo này cũng không hề sạch sẽ gì.
Trần Bình không ngờ đối phương lại nói ra lời như vậy, như thế thì có thể thấy được đám người của chính đạo này rốt cuộc ghê tởm đến cỡ nào chứ.
"Chẳng qua là người của Ma Đạo này sau khi chiếm cứ đảo Thiên Không thì đã biến nơi này trở thành sinh linh đồ than, căn bản không giống thứ tốt đẹp gì cả.
Cũng từng có người tự muốn đi đến đảo Thiên Không tìm phiền phức, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết thôi"
Trần Bình bọn họ rất nhanh đã tới đảo Thiên Không, làm người phàm, sau khi bọn họ trải qua kiểm nghiệm thì rất nhanh đã tiến vào bên trong.
Dường như không ai lo rằng bọn họ là nội gián gì cả, cũng không tiến hành soát người.
Trần Bình vừa mới tiến vào bên trong thì đã cảm nhận được luồng khí Ma tộc cực kỳ nồng đậm, trên mặt anh mang theo vẻ bất đắc dĩ.
| Ma khí của những người này thật sự quá nồng đậm, vừa mới bước vào địa phương này, anh đã cảm nhận được một hơi thở cực kỳ không thoải mái.
Người phàm sinh sống ở nơi này lại càng như thế, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ mặt cực kỳ thống khổ, rất chật vật mà đi tới đi lui trên ngã tư đường.
Ở địa phương này, nhân loại không có một chút tôn nghiêm nào cả, bọn họ là người phàm mà cả thân đều không thể tu hành được, chỉ có thể bị nô dịch cùng với bị ép buộc mà thôi.
Vào lúc người Ma Đạo cần, thậm chí bọn họ còn có thể cống hiến cả sinh mệnh của bản thân.
Cho nên đây hoàn toàn chính là một đám thực vật mà người của Ma Đạo chuyên môn kinh doanh mà thôi, ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ, đều chỉ là để làm cho thực lực của đối phương tăng lên.
Nhìn thấy ánh mắt của đám người này dại ra, bộ dạng không hề có gì chút nguyên khí nào, Trần Bình lắc đầu.
Ngay lúc này, một đứa bé tuổi khá nhỏ đột nhiên nhào tới từ trên đường, trên mặt cậu bé có nước mắt, dường như đã gặp phải chuyện lớn gì đó cực kỳ đau khổ.
Một khắc tiếp theo, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ phía xa xa, trực tiếp tóm lấy đứa bé bắt đi.
Mà đứa bé này cũng lập tức hóa thành một màn bụi, biến mất tăm mất tích.
Người xung quanh thấy một màn như vậy thì cũng không có phản ứng gì, dường như bọn họ đã thấy nhưng không thể trách vậy.
"Đứa bé này đã bị ăn rồi" Thỏ rất bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời nói như thế, Trần Bình và Chiến Thiên Cơ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Người xung quanh thế mà lại lạnh lùng như thế, chẳng lẽ bọn họ đã trở thành thói quen rồi sao?"
Tuy trong nội tâm của Trần Bình rất không hiểu rõ, nhưng anh cũng hiểu được, cho dù những người này có muốn phản kháng thì cũng không thể làm gì được
Bọn họ chẳng qua chỉ là người phàm thôi, muốn vơ đũa cả năm với đám yêu ma này, tất nhiên là không có khả năng rồi.
"Có người của yêu ma, đạo pháp tu hành chính là như thế, bọn họ sẽ lợi dụng mấy đứa bé để gia tăng thực lực của mình lên".