Trong lòng ông ta vô cùng ngóng trông, thậm chí còn có xúc động muốn kết giao với Trần Bình.
Nhưng ông ta rất rõ, với thân phận địa vị của mình, quen biết với Trần Bình đã được coi như là chuyện rất giỏi rồi chứ đừng nói đến việc kết giao cùng Trần Bình.
Điều này hoàn toàn là đang mơ mộng hão huyền.
“Vết thương của ông đã hồi phục rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết.”
Trần Bình tự mình pha một bình trà, rồi ngồi trước mặt đối phương chậm rãi thưởng thức, mặc kệ tên này có bao nhiêu thèm thuồng, căn bản không có ý nghĩ muốn uống trà cùng với ông ta.
Tứ trưởng lão bất đắc dĩ nhìn Trần Bình, ông ta hoang mang hoảng loạn kể ra những chuyện mình biết: “Chuyện là thế này, nếu không phải lúc đầu tôi may mắn thoát ra được thì có thể tôi cũng chết rồi.
Dù sao, thực lực của tên kia thật sự là không thể khinh thường”
Nói xong lời này, ông ta không nhịn được mà run rẩy toàn thân, nhìn dáng vẻ này rõ ràng là đã bị dọa quá mức.
Trần Bình tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, anh không ngờ tên đó còn rất biết nhẫn nại, dưới tình huống bị trói buộc mà vẫn ra tay được với người khác.
“Các ông còn rất có bản lĩnh đó, thế mà có thể tự tìm đến được chỗ giao giới” Trần Bình ở bên cạnh cười như không cười mở miệng, trông dáng vẻ như đang trào phúng đối phương.
Tứ trưởng lão lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Bình, trong lòng ông ta cũng có chút bối rối, không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
“Thật xin lỗi, là chúng tôi quá liều lĩnh, không nghe theo ý kiến của cậu mà tự ý rời khỏi nơi này, đi đến chỗ giáo giới gì đó, cuối cùng lại dẫn đến kết cục như thế này.”
Ông ta không ngừng dập đầu, có vẻ như đã cực kỳ sợ hãi.
Trần Bình cười lạnh, cũng không nói thêm gì, anh chỉ im lặng lộ ra nét mặt tươi cười: "Ông không cần phải nghĩ tới mấy thứ linh tinh này nữa, tên kia không phải là người ông có thể đối phó được, thực lực của anh ta vô cùng mạnh mẽ”.
“Hơn nữa trừ điều này ra, bây giờ người được gọi là Đại trưởng lão của các ông đã biến thành một người xấu rồi”.
“Tên đó rõ ràng đã hoàn toàn rơi vào Ma đạo, ông tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta”
Nghe thấy lời này, trên mặt Tứ trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc, có nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Theo lý mà nói, Đại trưởng lão là người không có khả năng làm việc này nhất mới đúng.
“Không thể nào, tôi hiểu rất rõ Đại trưởng lão, với thực lực của ông ta chắc chắn không thể trở thành kẻ phản bội được”
“Khoan nói đến việc ông ta mạnh đến mức nào, con người của ông ta tuyệt đối không thể nào bị bất cứ điều gì mê hoặc”
Mặc dù Tứ trưởng lão không thích Đại trưởng lão, nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy tất cả chuyện này không phải sự thật.
Trần Bình chỉ im lặng uống trà, anh không nói gì, tên này muốn nghĩ kiểu gì, đó là chuyện của ông ta.
“Nếu như ông không tin, ông có thể đi nói chuyện với ông ta, sau đó ông tự nhiên sẽ biết ông ta mang ông đến kết cục đau khổ như thế nào?
Chiến Thiên Cơ không nhịn được mà đứng ra, trên mặt ông ta mang theo vẻ sáng lạn, rõ ràng là không để đối phương vào mắt.
Là một người hiểu Vân Phi Long rõ nhất, ông ta rất rõ tên đó tuyệt đối không phải là người tốt lành gì.
“Nếu đã như thế, vậy thì tôi tất nhiên là nghe các người”
“Hiện giờ, Tông môn của tôi trên cơ bản đã bị diệt hơn nửa rồi, ngay cả trở về tìm tông chủ tôi cũng không dám.
Tôi cần phải làm gì tiếp theo? Mong mấy người giúp tôi tìm một biện pháp tốt”
Tứ trưởng lão muốn mượn cơ hội này nương tựa vào Trần Bình, nhưng ông ta lại phát hiện ra, hình như Trần Bình không có ý muốn nhận một kẻ đáng thương như ông ta.
“Lừa cái tên Đại trưởng lão đến đây, tôi có thể thay ông giải quyết chuyện này.
Nhưng ông phải giúp tôi làm một việc”.
Trần Bình biết rất rõ muốn phục hồi chỗ Thiên Đạo giao giới cần những vật gì, nếu không có người khác giúp đỡ, anh cũng không có cách nào làm được.
Nghe thấy lời này, Tứ trưởng lão gật đầu, trong lòng ông ta rất rõ mình nên làm như thế nào.
“Cậu yên tâm đi, nếu có thể giải quyết được chuyện này, tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian.” “Lần này quả thực tôi có sai, vì thế tôi cảm thấy mình cũng nên chuộc tội”.
Hiếm thấy đối phương có tư tưởng giác ngộ như thế, Trần Bình không khỏi mỉm cười: “Tôi muốn đến nơi cất giấu những vật quý của các ông nhìn một cái, chút chuyện này không có vấn đề gì lớn chứ?”
“Ông yên tâm, tôi chỉ đơn thuần đến đấy nhìn một chút thôi, tuyệt đối sẽ không động chạm gì.
Dù sao, chút báu vật ấy của các ông, tôi nhìn còn không thuận mắt"
Vốn dĩ, trong lòng Tứ trưởng lão ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn nghe thấy câu nói này, trong lòng ông ta bỗng nhiên bình tĩnh lại, tựa hồ cũng không có gì đáng để lo lắng cả.
“Cậu nói rất có lý, nơi đó của chúng tôi đều có vật gì đáng để cậu nhớ thương cơ chứ?
Ông ta đồng ý yêu cầu của Trần Bình rất nhanh, sau đó liền dẫn Trần Bình lén lút tiến vào bên trong nơi cất giấu những vật quý của bọn họ.
Lần này, Trần Bình không quên dẫn cả Chiến Thiên Cơ theo, dù gì thì tiếp đó còn phải dựa vào tên này để phân biệt rốt cuộc là vật gì cần thiết mang đi nhất.
.
Tiên Hiệp Hay
Tứ trưởng lão là một người thường xuyên ra vào nơi cất giấu những vật quý, ông ta biết rõ nơi nào có bảo vật.
Hơn nữa, trong ngày thường không có bất kỳ người nào ngăn cản ông ta, nên ông ta đi tới nơi này rất thuận lợi, cẩn thận dò xét xung quanh.
“Trong ngày thường, tôi chỉ có thời gian một giờ, các người phải nắm chặt thời gian đấy.
Qua một giờ nữa sẽ có người tới đây tuần tra, đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện ra có sự bất thường.”
Tứ trưởng lão nhấn mạnh, lần đầu làm loại chuyện này, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng thấp thỏm, thậm chí còn sợ hãi.
Mà chính bản thân ông ta lại quên mất, hồi xưa, khi ông ta vào trong Tông môn trộm các loại bảo bối, rốt cuộc là dáng vẻ gì.
Trần Bình cũng không nói thêm gì, mang theo Chiến Thiên Cơ nhanh chóng hành động, trong lòng anh.
rất rõ, đây chính là thời khắc phát tài.
“Thừa dịp bây giờ tên kia không có ở đây, chúng ta mau tìm ra toàn bộ bảo bối ở đây, tuyệt đối không thể giữ lại cho ông ta bất kỳ đồ tốt nào”
Cái Tông môn này cực kỳ đáng ghét, Trần Bình vẫn luôn không thích nên trong lòng anh sớm đã đưa ra quyết định.
Lần này, anh chắc chắn sẽ cuỗm hết tất cả đồ vật ở nơi này đi, tuyệt đối sẽ không để lại một bảo vật nào.
Tuy nói nhạn bay qua để lại dấu vết, nhưng những nơi mà Trần Bình đi qua luôn không để lại cho đối phương bất cứ bảo bối gì.
“Lão đại, chúng ta làm như vậy không phải có chút xấu xa sao?”.