Đám người qua đường đều ào ào đặt tiền lên trên người của người đàn ông tàn bạo này.
Lúc này Trần Bình nhìn thấy tin tức về đối phương.
Chiến Tất Thánh.
Cái tên nghe cũng khá là khí phách, chỉ là không biết thực lực của người này có thể đạt được như tên của anh ta hay không.
Rất nhanh hai người đã giao chiến với nhau, ván cược cũng đóng lại theo.
Ban đầu Cổ Nhạc Nhạc thử nghiệm thực lực của đối phương một chút, sau khi phát hiện đối phương chỉ có thế thôi thì anh ta buông tảng đá trong lòng xuống.
"Aiz, tôi còn cho rằng ông lợi hại cỡ nào nữa chứ, làm ra bộ dạng hùng hổ như vậy." Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, anh ta bắt đầu điên cuồng châm biếm Chiến Tất Thánh.
Trên mặt Chiến Tất Thánh lộ ra vẻ khó chịu.
"Hừ, nhìn bộ dạng này của cậu hẳn là người mới nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, người phía sau sàn đấu sinh tử là thân thích của nhà chúng tôi, nếu cậu muốn thành thật sống sót, vậy cho dù là thắng hay thua thì cũng đừng quá mức ngông cuồng"
Ông ta nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch này của Cổ Nhạc Nhạc thì không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở một câu.
Đúng là bởi vì ông ta có thân phận như vậy, cộng với đề điểm của ông ta, cho nên cơ bản không có một người tu hành nào dám giết ông ta cả.
Sàn đấu sinh tử chính là một thế lực cực kỳ khổng lồ.
Bọn họ muốn kiếm tiền ở trong đó, vậy thì bắt buộc phải thành thật mới được.
Cổ Nhạc Nhạc trả lời một tiếng.
Ngay sau đó anh ta thở dài đầy bất đắc dĩ, anh ta đang nghĩ nếu anh ta mà là lão đại, vậy anh ta sẽ làm thế nào đây?
"Biết sợ rồi thì tốt.
Tiếp theo đây cứ hưởng thụ thời gian bị tôi xử lý đi."
Nói xong lời này, ông ta ra tay rất nhanh, muốn lấy mạng Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên trên không trung, trong tay anh ta cầm trường kiếm trực tiếp đâm tới.
Bởi vì động tác này thật sự quá nhanh, căn bản đối phương không có cách nào phản ứng lại kịp, trên.
mặt ông ta để lộ ra một tia hoảng sợ.
"Thực lực thật mạnh."
Tuy ông ta rất muốn chống cự lại một trận, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của đối phương, ông ta ngạc nhiên phát hiện thế mà mình lại không thể nhúc nhích được.
Dường như đối phương đã vận dụng năng lực không gian nào đó trói buộc ông ta lại vậy, khiến cho ông ta hoàn toàn không cách nào phản kháng lại được.
Thậm chí ngay cả lấy vũ khí ra để chống lại động tác của đối phương ông ta cũng không thể làm được.
Thấy một màn như vậy, trong lòng ông ta vô cùng kích động.
Ông ta rất muốn há mồm xin giúp đỡ, nhưng Cổ Nhạc Nhạc đã tới trước mặt Ông ta rồi.
"Cậu không thể giết tôi được, tôi chính là thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử, nếu cậu dám giết tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu"
Người đàn ông trung niên thất kinh mà gào thét lớn, nhưng rất nhanh tiếng nói của ông ta đã tiêu tán bên trong trời đất.
Cổ Nhạc Nhạc cầm kiếm xuyên qua đối phương dễ như trở bàn tay.
Ngay sau đó anh ta cực kỳ bình tĩnh thu kiếm lại, anh ta chào cảm ơn mọi người với vẻ vui sướng.
"Không nhìn ra trận chiến đấu này lại có thể tiến hành nhanh như vậy." Cổ Nhạc Nhạc dương dương tự đắc đi xuống đài rồi nhận lấy phần thưởng thuộc về mình.
Lúc này tất cả người xem đều đã hoàn toàn sợ ngây người, thậm chí bọn họ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Bởi vì Cổ Nhạc Nhạc là một người mới, cho nên không ai nguyện ý tin tưởng anh ta cả, phần lớn mọi người đã đặt tiền cho người đàn ông trung niên kia rồi.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là thân phận của người đàn ông trung niên kia.
Thế mà đối phương lại giết chết thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không muốn sống nữa sao?
"Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Loại nhóc con mới tới này thật đúng là không sợ chết"
"Thực lực của người tên Cổ Nhạc Nhạc khá là mạnh mẽ, chỉ là đáng tiếc con đường này của cậu ta đã tắc rồi."
"Không biết tiếp theo đây những người đó sẽ đối phó với cậu ta như thế nào.
Hình như tôi biết người phụ trách kia là ai, mấy ngày gần đây ông ta đã đến một đại lục khác rồi, có lẽ khoảng hai ngày nữa là sẽ trở lại rồi".
Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu bàn luận, Trần Bình đã nghe được toàn bộ một cách rõ ràng.
Quả nhiên anh không đoán sai, Cổ Nhạc Nhạc chính là một người tính tình táo bạo, tuyệt đối không có khả năng sẽ để cho đối phương bất kỳ đường lui nào.
"Thực lực của tên kia quá là kém cỏi.
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải một tên phế vật như vậy." Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ, trên mặt anh ta để lộ ra vẻ hưng phấn, xem ra là đang tìm kiếm cơ hội tham gia một lần nữa rồi.
Mà giờ phút này trên mặt Trần Phong Mặc cũng mang theo vẻ mặt cực kỳ rối rắm, quả thật ông ta rất muốn nhắc nhở Trần Bình một câu.
"Người anh em thật không dám dấu, quả thật thực lực của người kia không thể khinh thường được.
Tôi đã từng nghe nói về người gọi là thân thích kia rồi, hình như thân phận rất cao, hơn nữa còn cực kỳ bao che khuyết điểm, lần này đệ tử của cậu...".
Ông ta liếc mắt nhìn Cổ Nhạc Nhạc một cái, có chút muốn nói lại thôi.
Trần Bình tỏ ý bảo đối phương không cần lo lắng, cứ cố gắng có gì nói nấy đi.
"Lần này đệ tử của cậu đã hoàn toàn đắc tội cái tên đã chết kia rồi, có lẽ chắc chắn tiếp theo đây người đó sẽ tìm đến cậu gây phiền toái, cậu nhất định phải cẩn thận."
Trong mắt Trần Phong Mặc, tuy thực lực của Trần Bình mạnh nhưng đối phương là một gia tộc loại lớn đã truyền thừa hàng nghìn năm rồi, cũng không phải là loại dễ đối phó như trở bàn tay.
"Điểm này thì ông cũng không cần lo lắng, người của tôi tất nhiên là có chừng mực.
Cho dù bọn họ làm cho nơi này long trời lở đất đi nữa thì tôi cũng có cách có thể để cho bọn họ rời đi một cách bình an vô sự.
Hơn nữa tôi còn định ở lại đây chơi một đoạn thời gian nữa."
Trần Bình có sự tự tin cực kỳ mãnh liệt, cho nên anh rất khinh thường mở miệng nói.
Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tự tin này của Trần Bình, nội tâm của Trần Phong Mặc đột nhiên thoáng
cái cũng đã được khích lệ, ông ta vỗ mạnh đùi rồi quyết định phải ủng hộ Trần Bình.
"Cậu nói đúng, không phải chỉ là một cái sàn đấu sinh tử thôi sao? Có cái gì hay ho đầu chứ, dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt của bọn họ, cùng lắm thì sau này đừng tới nữa là được rồi".
Nói đến đây, Trần Phong Mặc trào nước mắt, tựa như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ không quá vui vẻ nào đó.
"Chẳng lẽ người anh em có chuyện gì đó với sàn đấu sinh tử này sao? Tôi thấy bộ dạng của ông dường như cảm xúc đang dâng lên."
Trần Bình có chút tò mò mở miệng hỏi.
Nếu đúng là như vậy, thật sự là thật quá tốt rồi, bọn họ lại có thể liên hợp lại một lần nữa để đối phó với đối phương rồi.
Nghe nói như thế, Trần Phong Mặc không nhịn được mà gật đầu, trên mặt ông ta để lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu.
"Chính là cái tên kia lúc trước đã hại chết một đồ đệ của tông môn chúng tôi."
"Đồ đệ này chẳng qua chỉ là muốn tham chiến, kiếm thêm một chút tiền chữa bệnh cho người nhà của mình mà thôi.
Lúc đó cậu ta đã kiếm đủ tiền rồi, chuẩn bị áo gấm về nhà rồi, thế mà đối phương lại sử dụng đủ loại mưu kế, ép cậu ta phải lên chiến trường"
Bởi vì đệ tử kia vẫn luôn giành thắng lợi, cho nên đã khiến cho thế lực bên phía sân đầu sinh tử này.
bất mãn vì vậy mới quyết định ra tay với cậu ta.
Nếu bản thân có bối cảnh hùng mạnh, hoặc có thế lực chỗ dựa đủ lợi hại, như vậy tất nhiên sàn đấu sinh tử kia sẽ không nói gì cả..