Người Thừa Kế Hào Môn


“Ai da, không nghĩ đến lần này các người lại ra tay hào phóng như vậy, có thể đưa một thứ quý giá như vậy cho tôi.

Nói ra nghe thử xem ông muốn thảo luận hợp tác việc gì với tôi.

Nếu như là những việc mà tôi mong đợi, thể thì tất nhiên chúng ta có thể cân nhắc một chút.”
Dường như tâm trạng của Ngân Thiên Dã bỗng nhiên trở nên tốt hơn, trên khuôn mặt của ông ta xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cũng không tiếp tục suy nghĩ những chuyện khác.
Mâu thuẫn giữa Trần Bình và ông ta giống như bỗng nhiên được hóa giải, ông ta cũng đã quên mất trước đó ông ta đã căm hận Trần Bình như thế nào.
“Tôi biết được lần này tại sàn đấu sinh tử đã xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi được xem như là anh hùng, chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, quyết định muốn để cậu ta trở thành người của mình.

Tôi nghe nói ông đã từng ra tay với cậu ta, không biết liệu bản lĩnh của ông có lợi hại giống như trong tưởng tượng của tôi hay không?”
Đối phương vẫn không tự giới thiệu về bản thân, mà lại cười híp mắt nhìn ông ta.
Vẻ mặt của Ngân Thiên Dã lại trở nên khó coi khi ông ta nghe thấy câu này, vốn dĩ còn cho rằng chuyện.

này sẽ trôi qua như thế, nhưng không ngờ đối phương lại nhắc đến chuyện này một lần nữa, rõ ràng làm như vậy chính là vì muốn khiến ông ta khó chịu đúng không?
“Ha ha, chuyện này cũng không có cái gì đáng để nhắc đến.

Thực ra tôi cũng không có nhiều ý kiến về tên nhóc Trần Bình kia lắm, thực lực của cậu ta chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, không có cái gì hay đáng để chú ý.”
Ngân Thiên Dã chỉ sợ chuyện xấu của mình bị sẽ bị bại lộ, cho nên nói chuyện rất lúng túng, muốn làm cho danh tiếng của Trần Bình trở nên tồi tệ hơn.
Thế nhưng lúc này, đối phương lại không muốn buông tha chút nào.

“Có thật là như vậy không?”
“Tôi nghe nói lần này cậu ta là người nhận được ban thưởng nhiều nhất trong bảng tiến giai, hơn nữa từ thực lực của cậu ta có thể thấy, cậu ta không phải là một người bình thường, rất đáng để đào tạo”
Đối phương nửa tin nửa ngờ mở miệng nói, nói như vậy rõ ràng là không tin những lời ông ta vừa nói.
Ngân Thiên Dã nghe nói như vậy thì có chút thẹn quá thành giận, ông ta cau mày, liếc nhìn đối phương một chút, không muốn tiếp tục nói chuyện.
“Ông muốn nói cái gì thì mau nói đi, đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian, tôi không muốn hao tổn tâm.

tư của mình trên người ông”
Ông ta rất muốn nhục mạ đối phương một trận, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bản thân vô cùng lưu luyến bảo vật trong tay đối phương, ông ta lại cưỡng ép bản thân đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
“Muốn biến Trần Bình trở thành người của mình cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tiếp theo tôi cần có sự giúp đỡ của ông”
"Ông hãy nghĩ cách giúp tôi dẫn Trần Bình đến, mà bên phía tôi đương nhiên cũng sẽ nghĩ ra một vài biện pháp mang lại cho ông những lợi ích nhất định”.
Sau khi nghe thấy những điều này, biểu cảm nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã, ông ta thực sự không hiểu rốt cuộc lời nói này của đối phương có ý nghĩa gì.
Thế nhưng ông ta luôn cảm thấy hình như nhóm người này không có ý tốt, nếu đã như vậy, ông ta cũng không muốn để cho Trần Bình được tốt hơn.
“Không có vấn đề gì.

Nhưng ông có cảm thấy những thứ mà ông đã đưa cho tôi vẫn còn chưa đủ không?”
Ông ta vung vẩy thanh đao thần khí trên tay mình, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Từ trước đến nay ông ta luôn là một người cực kỳ tham lam, cho nên chỉ có một chút đồ vật như thế này.

khiến ông ta cảm thấy hơi chướng mắt.

Nghe thấy câu này, trên khuôn mặt của người thần bí thoáng qua vẻ cực kỳ không vui, không ngờ tên này lại là một người có lòng làm không đáy như vậy.
“Ha ha, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông.

Thanh đạo thần khí này chẳng qua chỉ mới là phần mở đầu mà thôi, nếu như ông vui vẻ đồng ý hợp tác với chúng tôi, sau này sẽ tặng càng nhiều bảo vật cho ông”
Nói xong câu này, đối phương cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Ngân Thiên Dã biết hiện tại bản thân nhất định không có cách nào tiếp tục đòi hỏi đồ vật từ đối phương, nếu như đã nói đến nước này rồi, vậy thì chuyện quan trọng nhất cần phải làm là gì?
“Tôi có thể cho ông địa chỉ chỗ ở hiện tại của Trần Bình, sáng mai chúng ta cùng nhau đến thu thập Trần Bình.

Chỉ cần ông có thể đánh cho cậu ta trở nên ngoan ngoãn, vậy thì sau này cậu ta chắc chắn sẽ là người của ông”
Nói đến đây, đáy mắt của ông ta lóe lên sự tự mãn, thật ra mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là muốn mượn danh nghĩa của đối phương để đi thu thập Trần Bình.
Trước đó Trần Bình hoàn toàn đắc tội với ông ta, hơn nữa cánh tay phải của ông ta cũng cứ thế bị Trần Bình phể bỏ, nếu như không phải ông ta cầm máu kịp thời, có lẽ lần này bản thân ông ta cũng đã không thể giữ được.
Cho nên hận thù giữa ông ta và Trần Bình không thể nào dùng câu từ để diễn tả được nữa, thậm chí ông ta còn có ý định chém Trần Bình thành nhiều mảnh.
Ngân Thiên Dã nhanh chóng hoàn thành thỏa thuận với người thần bí không muốn nói ra tên của mình.
“Nếu đã như vậy, sáng mai tôi sẽ tới tìm ông, hi vọng ông sẽ không để cho tôi phải thất vọng”
Nói xong câu này ông ta nhanh chóng bỏ chạy về phía phương xa, không bao lâu sau đã biến mất không thấy đầu nữa.
Nhìn thấy đối phương rời đi với tốc độ ánh sáng, trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã thoáng qua vẻ khinh thường.
“Ha ha, thật đúng là tự coi mình thành nhân vật gì không biết.

Thật ra tôi đã sớm coi ông là hòn đá kê chân cho tôi, nếu như không phải vì coi trọng thực lực cường đại của ông, tôi tuyệt đối không thể nào để ý tới ông”
Thái độ này của đối phương khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn có chút phách lối quá mức.

Làm gì có người nào lúc nói chuyện hợp tác, ngay cả một chút thông tin về thân phận của bản thân cũng không nguyện ý nói ra chứ.
Đối với loại người không có một chút thành ý nào này, ông ta cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn cưỡng ép bản thân giấu sự khó chịu này trong lòng.
“Thôi quan tâm ông ta làm cái gì, chờ đến lúc đó mượn đao giết người, mượn tay của ông ta thu thập Trần Bình rồi lại nói”
Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu, ông ta nhanh chóng trở về phòng, bắt đầu chữa trị cho bàn tay phải của mình, ông ta đã từng có được một loại bí thuật có thể nhanh chóng giúp bản thân trở lại bình thường.
Chỉ là cái giá mà loại bí thư này phải trả hơi cao cho nên trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút rối rắm.
Vừa nhìn thấy ống tay áo bên phải trống rỗng của mình, sắc mặt của Ngân Thiên Dã lập tức trở nên rất khó coi.
Thậm chí khi nhớ lại những gì người đàn ông thần bí kia đã nói, ông ta luôn cảm thấy dường như đối phương đang dự định biển Trần Bình trở thành người của ông ta.

Điều này chẳng phải chứng minh rằng sau này Trần Bình sẽ có một tương lại vô cùng tươi sáng sao?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui