Thẩm Bích Hoa tháo khẩu trang xuống, mặt đổ đầy mồ hôi, lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhìn Đường Hòa Mẫn một cái, gật nhẹ đầu, nói với Trần Bình: “Sản phụ chảy máu cấp tính, cần phải quan sát thêm.
Có điều, phu nhân của cậu rất kiên cường, dưới tình trạng kịch liệt như thể, còn sống chết bảo vệ thai nhỉ, cô ẩy rất vĩ đại.
Thai nhỉ tạm thời đã được cứu lấy, nhưng vẫn còn nguy hiểm, mấy ngày này tương đối quan trọng, nếu còn chảy máu, e là không giữ nổi.”
Hòn đá đè nặng Trần Bình cũng đã được đặt xuống, nhìn Giang Uyển được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, tràn đẩy trêи khuôn mặt anh là ăn năn và tự trách.
Trần Bình nhào qua, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy guộc lạnh ngắt của Giang Uyển, vỗ về trán cô, nói nhỏ: “Uyển Nhi, anh trở về rồi.”
Giang Uyển nheo mắt, lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau đớn, khóe miệng cố nặn ra nụ cười, suy yếu nói: “Con… không sao rồi.”
Trong phòng bệnh giảm hộ, Trần Bình nắm chặt tay Giang Uyển, cứ thế ngồi vậy.
Giây phút này, anh không còn muốn phải xa cách Giang Uyển.
Anh chỉ muốn yên lặng túc trực bên cô.
Nhóm người Trịnh Thái và Đường Hòa Mẫn, đều đợi ở ngoài cửa, không rời một bước.
Ngồi được khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Trần Bình mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng.
Trịnh Thái và Tần Hổ rất căng thẳng, nhìn Trần Bình đau đáu.
Chỉ cần anh Trần hạ lệnh một tiếng, toàn thể anh em bọn họ tập hợp được, bao gồm cả người đã sắp xếp ở phụ cận trấn Lạc Phụng, sẽ đồng loạt xông vào trấn, bao vây Phụng Triều Các, bắt lấy bốn anh em Phụng Thị! Thể mà, Trần Bình trực tiếp đi thẳng đến trước mặt giáo sư Thẩm Bích Hoa đang nói chuyện với giáo sư Đường Hòa Mẫn, vạn phần cảm tạ nói: “Cảm ơn giáo sư Thẩm!”
Toàn thể mọi người ngây ngốc cả.
“Ba nghìn tỷ?”
Thẩm Bích Hoa thảng thốt trừng lớn mắt, hô hấp đã chút gấp gáp.
“Không đủ? Vậy thêm một số không nữa, ba mươi nghìn tỷ thế nào?”
Trần Bình hờ hững nói.
——————-