Lý Nghị ngắm sóng biển, nói: “Vâng, liên quan đến tin tức tiểu thư Trần Hàm, tôi quay về sẽ nói với anh, bây giờ, có chút rắc rối phải giải quyết.”
Trần Bình nhíu đầu mày ở bên này, nói: “Người bên nhánh con?”
“Vâng, một nhóm theo đuôi, đá cũng đá không được.”
Lý Nghị nói như thế, rồi cúp máy.
Mà phía bên Trần Bình, cũng hít một hơi dài, nhìn Tiểu Mễ Lạp nằm trêи giường bệnh, nói với Trịnh Thái: “Chuẩn bị đi, chúng ta trở về.”
Trịnh Thái đứng ở phía sau, gật đầu đáp lại: “Vâng, có điều, anh Trần, Lưu Bá Ôn muốn gặp anh.”
“Biết rồi, bảo ông ta đến đình nghỉ mát đợi tôi!”
Trần Bình nói.
Mười mấy phút sau, Trần Bình đến đình nghỉ mát.
Bốn phía lúc này, cách mười mét sẽ có một vệ sỹ mặc vest đen, cần mật bảo vệ xung quanh.
Lưu Bá Ôn đang ngồi trong đình nghỉ mát, nhấp ngụm trà.
Nhìn thấy Trần Bình đi đến, Lưu Bá Ôn vội vã đứng lên, tiến lên mấy bước nghênh đón, cung kính nói: “Cậu Trần.”
Trần Bình khoát tay: “Đi thôi.”
Hai người ngồi xuống, Lưu Bá Ôn tự mình pha trà cho Trần Bình.
“Cậu Trần, chuẩn bị trở về sao?”
Lưu Bá Ôn chuyền chén trà cho Trần Bình, mỉm cười, hỏi.
Trần Bình gật đầu, nói: “Chuyện thương hội ngầm đã giải quyết hòm hòm rồi, phía bên Thượng Giang còn có chuyện cần xử lý, nên về sớm.”
Lưu Bá Ôn gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cậu Trần, thực ra, tôi tìm cậu là có chút chuyện muốn nói.”
Trần Bình liếc mắt, nhìn Lưu Bá Ôn một cái, nói: “Tôi biết ông muốn nói gì.”
Lưu Bá Ôn sửng sốt, hồ nghỉ nhìn Trần Bình, anh nói: “Ông không muốn bị trói buộc cùng tôi, ông muốn tự mình gây dựng lại từ đầu.”
Lưu Bá Ôn im lặng.
Trần Bình đã biết từ rất sớm rồi.
Người như Lưu Bá Ôn, là con rồng tự do bay lượn, không thể trói buộc được.
Nếu Trần Bình thực sự trói buộc ông,img
tiệc Sở Châu Hán Thành.
Mà ở vị trí góc trái, được đề một con dấu màu vàng: Liên Minh! ——————-