Người Thừa Kế Hào Môn


“Ngài… ngài Thái, sao đột nhiên ngài đến đây, tìm Tổng giám đốc Thái chúng tôi có việc gì ạ?”

Đao Ba Nam dẫn đầu phía xa, giờ khắc này khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt, nơm nớp lo sợ nhìn Trịnh Thái.

Trong mắt Trịnh Thái, chỗ nào chứa được tên côn đồ này, cũng chẳng muốn nhìn thẳng bọn họ, trực tiếp lạnh giọng quát lớn nói: “Không muốn chết thì cút qua một bên cho tôi! Bảo tổng giám đốc Thái của Thái Vận các ngươi đi ra đây gặp tôi.”

Đao Ba Nam xoa mồ hôi lạnh trêи trán, nuốt nước bọt ừng ực.

Mấy tên lưu manh khác cũng một mặt hốt hoảng.

Uy danh của ngài Trịnh Thái quá mạnh mẽ.

Những tên côn đồ bọn họ ai chưa từng nghe tới uy danh ngài Thái.

Trịnh Thái chỉ mới đứng trước mặt bọn họ thôi mà mấy tên lưu manh này cũng cảm nhận được áp lực như đại dương mênh ʍôиɠ trêи người Trịnh Thái.


“Ngài Thái, thật không tiện, Tổng giám đốc Thái chúng tôi đang gặp gỡ khách quý, ra lệnh không gặp bất cứ ai… Không thì ngày mai ngài trở lại?”

Bốp bốp! Đao Ba Nam vừa dứt lời thi bàn tay lớn giống như quạt hương bồ của Trịnh Thái trực tiếp đi tới tát hai cái bạt tai.

Trịnh Thái là ai? Đại ca Thượng Giang! Sức lực trêи tay không phải vừa! Huống chi bây giờ anh cũng có thể cảm nhận được sự tức giận trêи người Trần Bình, đương nhiên không nương tay.

Một cú tát này trực tiếp tát Đao Ba Nam kia răng rơi mất mấy cái, trong miệng tràn đây máu tươi.

Ầm!img
























——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận