Xoẹt! Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo hướng mà Tử Nhi chỉ.
Đúng như dự đoán, người đàn ông đang lén la lén lút quan sát xung quanh, còn đang ăn vụng đồ ngọt! Khinh! Tử Nhi lập tức bực bội, tức giận đến ngứa răng, cô ta xoay người đẩy Quách Kỳ Phong bên cạnh, khóc nói: “Cậu Quách, chính là gã ta, là đồ rác rưởi đó, không đứng đắn với em, còn cố ý gây chuyện với em!”
Quách Kỳ Phong là một người có hơi bảo thủ, có vô số phụ nữ vây quanh, nhưng anh ta vẫn thích cái kiểu cô gái nhỏ như Tử Nhi.
Đặc biệt là bộ dạng ngân ngấn nước mắt lúc này của Tử Nhi, làm cho anh ta cảm thấy đau lòng và tức giận! Không cần nói thêm gì nữa! Quách Kỳ Phong trực tiếp búng tay, trong chốc lát, vệ sĩ phía sau cúi người hỏi: “Cậu chủ có điêu gì cân căn dặn?”
Quách Kỳ Phong lạnh lùng nhìn Trần Bình đằng kia, lạnh giọng nói: “Đi, mang tên đó lại đây.
Nói xong, anh ta câm ly vodka lên uống một ngụm, trong mắt có một tia giễu cợt.
Một số thành viên nhóm nhạc Hỏa Quang Thiếu Nữ và các cậu ấm nhà giàu xung quanh, ánh mắt đều xấu xa, đứng cười trêи nỗi đau của người khác.
Cái tên lưu manh hôi thối chết tiệt đó, sắp xui xẻo rồi! Cậu Quách mà ra tay, thì tên đó chắc chết rồi.
Bên này, Trần Bình đang rảnh rỗi, tìm một vài món ăn nhẹ để lót dạ.
Đột nhiên, một thanh niên mặc vest đen, đeo kính râm từ bên cạnh vọt ra, toàn thân lạnh lẽo, nói: “Này, cậu chủ nhà tôi mời anh qua bên đó một chuyến.”
Nói xong, nam thanh niên mặc vest đen trực tiếp đưa tay chỉ về phía Quách Kỳ Phong và những người khác đang ngồi trêи ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi của khách.
Trần Bình cau mày nhìn sang.
Không quen biết.
Người duy nhất anh nhận ra là Tử Nhi đang ngồi bên cạnh một người đàn ông khá điển trai.
Trong tức khắc, Trần Bình đã hiểu ra.
Thật thú vị.
Sau đó, Trần Bình trả lời thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không quen biết cậu chủ nhà anh, trở về nói với anh ta, muốn tìm tôi thì tự mình tới đây đi.”
Cứng rắn!img
——————-