“Quách Khải Xuân, ông gọi tôi có chuyện gì sao?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi trâm thấp, nhưng mà khi nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đè nén.
“Ông chủ Lâm, nhà họ Quách phá sản rồi, bị một thằng nhóc đáng tuổi con cháu làm cho phá sản!”
Giờ phút này vẻ mặt Quách Khải Xuân bối rối, rất là căng thẳng.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ông không nhắc đến nhà họ Lâm ở Hương Giang tôi sao?”
“Đã nói rồi, nhưng mà người ta căn bản là không coi nhà họ Lâm ở Hương Giang ra qì cả.”
Quách Khải Xuân lại nói.
Người ở đầu bên kia điện thoại hơi giật mình, im lặng, rồi chợt quát lên một tiếng đầy tức giận: “Ai lại to gan như thế, dám không để nhà họ Lâm ở Hương Giang vào mắt!”
Quách Khải Xuân lập tức đáp lại: “Là một người tên là Trân Bình.”
Tút! Điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Quách Khải Xuân còn chưa kịp nói thêm gì, hai mắt lộ ra vẻ run sợ nhìn chằm chằm vào điện thoại, tiếp tục gọi: “Alo, ông chủ Lâm, ông chủ Lâm…”
Chuyện gì xảy ra vậy? Máy bận rồi à? Hay là do tín hiệu không tốt? Vào lúc này giống như một con kiến bò trêи chảo nóng, vô cùng nóng nảy, vội vàng gọi điện thoại lại mấy lần, thế nhưng vẫn chẳng có ai nghe.
Ngay vào lúc ông ta cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, thì điện thoại reo.
Trái tim vừa rơi vào vực thẳm của Quách Khải Xuân lại một lần nữa nảy lên, ông ta vội vàng bày ra vẻ mặt cung kính cười nói: “Ông chủ Lâm, vừa nãy tín hiệu không tốt sao?”
“Quách Khải Xuân, tôi là quản gia của nhà họ Lâm, Lâm Phú, bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, hợp tác giữa nhà họ Lâm và nhà họ Quách ở Thượng Hải, hoàn toàn kết thúc, nhà họ Quách các ông xảy ra bất kì chuyện gì, thì cũng không liên quan đến nhà họ Lâm nữa.”
Dứt lời, điện thoại lại một lần nữa bị cúp.
Mấy lời nói như vậy, khiến Quách Khải Xuân trợn trắng mắt, đứng sững sờ một chỗ, mất một lúc lâu sau cũng không phản ứng lại được.
Nhà họ Lâm ở Hương Giang cắt đứt hoàn toàn mọi hoạt động hợp tác với nhà họ Quách? Vì sao! “Ba, ba, nhà họ Lâm nói sao rồi, có phải là chuẩn bị ra tay giúp chúng ta rồi không.”
——————-