Người Thừa Kế Hào Môn


Hậu Nguyên, người đứng đầu cả khu vực phía nam của bến Thượng Hải.

Có địa vị có tiền.

Đàn em phía dưới có bốn năm mươi người anh em, quản lý tất cả hai ba mươi khu vực lớn nhỏ.

Chỉ cần là ở trêи đường, nhìn thấy Hậu Nguyên, cũng phải gọi một tiếng anh Nguyên! Đây chính là uy danh.

“Anh Nguyên, anh Nguyên anh nhìn xem, tên này đã làm vài người anh em bị thương, còn ra mặt giúp đỡ cho cô nhi viện Phúc Tinh nữa.”

Đám người anh Quý này, giờ phút này đã bò dậy từ trêи mặt đất, vội vội vàng vàng hốt hoảng đứng ở bên cạnh Hậu Nguyên.

Hai tay Trần Bình đút ở trong túi quần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn một đám người này, khí thế hung hăng, không có ý tốt.


Hậu Nguyên hút xì gà, khóe miệng treo lên nụ cười vô cùng thưởng thức, nói: “Người trẻ tuổi tài giỏi, có can đảm, như thế nào, gia nhập vào dưới trướng của tôi đi, người đẹp, anh em, tiền bạc, cậu sẽ có được tất cả.”

Giờ phút này Hậu Nguyên vậy mà lại nổi lên lòng yêu người tài, thản nhiên cười nói.

Anh Quý nghe vậy, cũng không dám nói gì, nhưng mà trong đôi mắt lại mang theo sự căm hận, nhìn chăm chằm vào Trần Bình.

Hậu Nguyên lôi kéo người, đây chính là việc cầu còn không được.

Có biết bao nhiêu người đến từ bên ngoài hi vọng có thể lấy được sự tán thưởng của Hậu Nguyên.

Chỉ cần đi theo Hậu Nguyên, vậy có thể nói là một bước lên mây, lên như diêu gặp gió.

Cho nên, lời nói này của anh ta, trực tiếp khiển cho tất cả mọi người xung quanh phải ngây ngẩn cả người.

Tên này, thật sự là quá may mắn.

“Này, thằng nhóc thối, không nghe thấy anh Nguyên của bọn tao nói chuyện sao? Được anh Nguyên của bọn tao nhìn trúng, đó là may mắn mà mày tu luyện được từ kiếp trước, còn không mau cảm ơn anh Nguyên.”

Một người đàn ông để đầu húi cua có vóc người cường tráng đứng ở bên cạnh Hậu Nguyên, trêи mặt có một vết dao rất sâu, mặc một cái áo khoác, lộ ra hai cánh tay ngăm đen, tất cả đều là cơ bắp.

Hậu Nguyên cũng híp mắt lại, điếu xì gà to bằng đầu ngón tay quay tròn quanh miệng, trông rất bề thế.

Ngay cả Đồng Nghiên nghe được câu này, trong đầu cũng run lên.

Chỉ sợ Trần Bình thật sự đồng ý.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, Trần Bình lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng trực tiếp từ chối nói: ‘Ngại quá, mày còn chưa đủ tư cách.”


Hít hít! Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Thằng nhóc không có mắt nhìn này, thật sự là quá ngông cuồng.

Anh nói cái gì? Nói Hậu Nguyên không có tư cách?! Đâm đầu vào chỗ chết mài Vẻ mặt của Hậu Nguyên cũng thay đổi, từ từ trở nên rét lạnh, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh nhàn nhạt, hơi ngửa cằm lên một chút, nói thầm với cái người đàn ông đầu húi cua đứng ở bên cạnh: “Phế hai cái tay đi!”


























——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận