Đồng Nghiên vẫn còn đang rất sợ hãi chưa thể bình tĩnh lại được, cô ta nhìn Hậu Nguyên và mấy người đám ông Bạch ngày xưa từng vênh váo, tự cao tự đại ở trước mặt, nhưng lúc này tất cả bọn họ đều đang quỳ xuống trước cô ta khiến cô ta không biết nói gì trong giây lát.
Mà tất cả họ đều đang chờ Đồng Nghiên cất tiếng.
Mấy phút sau, dù trong lòng vẫn còn hoảng sợ nhưng Đồng Nghiên đã mở miệng nói một cách rõ ràng: “Ông… ông Bạch, mọi người đều đứng lên đi, chỉ cân các người không phá dỡ viện mô côi thì tôi sẽ tha thứ cho các người.
Nói xong Đồng Nghiên còn lén lút liếc nhìn Trần Bình mấy lần.
Tất cả mọi chuyện có sự chuyển biến tốt như thế đều là do người đàn ông ở trước mặt này.
Rốt cuộc anh ta là ai vậy? Lẽ nào thật sự là anh trai của Tổng giám đốc Trần sao? Tổng giám đốc Trần có người anh trai quyền lực như này sao? Tại sao trước đây mình chưa từng nghe thấy Tổng giám đốc nhắc qua nhỉ? À, đúng rồi, Tổng giám đốc Trần vẫn hay ngẩn ngơ đứng nhìn mãi về phương Nam, hơn nữa cô ấy cũng ra bờ biển rất nhiều lần, cứ chỉ tay vào mặt biển mênh ʍôиɠ nói đó là nhà của mình nhưng giờ thì cô ấy không còn trở về nữa.
Cũng đã rất nhiều lần rồi.
Đồng Nghiên cũng có thể cảm nhận được Tổng giám đốc Trần đáng thương dường như đang nhớ nhung cái gì đó.
Mà ở bên này, sau khi nghe Đồng Nghiên nói câu đó xong thì ông Bạch lập tức vui mừng cười đến híp cả mắt, vội vàng muốn đứng dậy.
Nhưng một giọng nói lạnh lùng cất lên khiến ông Bạch lại quỳ xuống một cách hãi hùng.
“Tôi đã cho phép các người đứng lên rồi à?”
Giọng điệu của Trần Bình lạnh lẽo, ánh mắt anh liếc qua những người đó.
Ông Bạch sợ đến mức mồ hôi chảy đầy trán nhưng cũng không dám lấy tay lau đi.
Bọn họ cứ quỳ như vậy khoảng hơn mười phút, sau đó Trần Bình mới nói tiếp: “Đứng lên đi.”
Lúc này, mấy người đám ông Bạch mới dám cùng nhau đứng lên, sau đó kính cẩn đứng sang hai bên, ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Trần Bình.
“Cậu Trần, từ nay vê sau ông Bạch nguyệnimg
——————-