Nghe thấy âm thanh này, vẻ khinh bỉ trên mặt Vạn Hưng Học càng lan rộng, ông ta nhìn Trần Bình đầy giễu cợt và tàn bạo: “Nhóc con, lần này mày thật sự khó thoát khỏi đây! Ông Bạch đến đây, mày e rằng sẽ chết rất thảm, còn đứa em gái kia của mày, chắc chắn cũng sẽ cùng theo mày đến địa ngục thôi!”
Tuy nhiên, Trân Bình nhìn Vạn Hưng Học như một thằng ngốc, nhếch khóe miệng, nói: “Ô, thật sao? Vậy thì tôi thật sự hy vọng lời ông nói là thật.”
Vạn Hưng Học nghe thấy lời này lại nhìn thấy dáng vẻ không sợ chết của anh thì trong lòng lại hôi hộp.
Sao lại như vậy? Người này đã mạo hiểm một mình rồi vậy mà còn bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ nó không sợ chết sao? Tưởng Văn Lệ ngồi trêи sô pha, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trần Bình, chế nhạo: “Ha ha, mày cứ giả bộ đi, để lát nữa tao xem mày làm sao quỳ xuống câu xin tao thương xót!”
Mẹ nói Tưởng Văn Lệ sắp bùng nổ.
Đã đến giờ này cái thằng nhóc ngu ngốc vẫn còn kiêu ngạo như vậy! Nó không biết ông Bạch là ai sao? Đó là một trong ba anh hùng ở Thượng Hải! Giết người không chớp mắt! Cũng vào lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trêи hàng lang ngoài cửa.
Ông Bạch, trong bộ vest trắng với mũ dạ xuất hiện trong văn phòng chủ tịch, theo sau là Hậu Nguyên và những người khác.
Vừa nhìn đã thấy một đám người vây kín cửa.
Vạn Hưng Học lập tức duỗi tay ra, trên mặt mang theo nụ cười chào hỏi: “Ông Bạch, ông đến đây rất đúng lúc, mời ngôi.”
Vạn Hưng Học mời ông Bạch ngồi trên ghế sô pha, Tưởng Văn Lệ cũng thức thời đứng dậy rồi đứng nép sang một bên.
Dù sao trêи đất Thượng Hải, vẫn phải nể mặt của ông Bạch.
Vẻ mặt ông Bạch lãnh đạm, bước tới hỏi: “Đối phó với ai mà bày ra trận thế lớn như vậy, không giống phong cách của Vạn Hưng Học ông lắm.”
Vạn Hưng Học cười cười, nói: “Đây còn không phải là do thằng nhóc đui mù nào đó dám ra tay đánh vợ tôi và cản trở sự nghiệp diễn xuất của vợ tôi hay sao.”
Ông Bạch giật mình, quay đầu nhìn Tưởng Văn Lệ, quả nhiên bị đánh rất nặng.
Ông ta nói: “Ra tay nặng như vậy? Người đâu?”
——————-