Gậy ông đập lưng ông! “Vâng, cậu Trần.”
Ông Bạch gật đầu đáp ứng, vẫy vẫy tay, mấy người liền tiến lên.
Tưởng Văn Lệ nghe xong, toàn thân sởn cả lông, hét lên: “A, không được, các người không được làm như vậy! Tôi là Tưởng Văn Lệt Nhưng mà, hai người của ông Bạch đã thô bạo kéo Tưởng Văn Lệ đi.
“Chồng ơi, cứu em, cứu em với!”
Tưởng Văn Lệ sợ hãi, khóc la om sòm.
Vạn Hưng Học cũng điên cuồng gào thét: “Thằng nhóc Trần Bình kia, mày dám! Tao là Vạn Hưng Học của nhà họ Vạn, nếu mày dám làm ra chuyện này, thì chờ lửa giận của nhà họ Vạn thiêu đốt đi!”
“Ông Bạch, ông phải suy nghĩ cho kỹ! Nhà họ Vạn của tôi không phải quả hồng mềmi”
Vạn Hưng Học rống lên, nhìn thấy Tưởng Văn Lệ bị đối phương đè xuống đất, người bên cạnh cũng rút gậy ral Ông Bạch nhướng mày, ông ta nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Trần Bình, do dự.
Bởi vì ông ta biết rõ sức mạnh của nhà họ Vạn, đặc biệt là ông cụ nhà họ Vạn.
Họ cũng không dễ chọc vào nha.
Ông Bạch nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng phất tay một cái, lòng dạ hung ác, quát: “Ra tay!”
Vừa dứt lời! Bụp! “AI”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Tay chân Tưởng Văn Lệ bị đánh gãy! Bà ta đau đớn té xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“Văn Lệt”
Vạn Hưng Học mở to mắt, không thể kiềm chế cơn giận nhìn Tưởng Văn Lệ trêи mặt đất.
Hai mắt đục ngầu, quay đầu trừng ông Bạch và Trần Bình, thấp giọng quát: “Bọn mày đáng chết! Bọn mày dám khiêu khích nhà họ Vạn, cha tao sẽ không buông tha cho bon mày! Nhất là mày, Trân Bình! Tao muốn băm mày ra thành trăm mảnh! Tao phải đem cả gia đình mày chôn cùng mày vì điêu ngu ngốc mà mày vừa làm!”
Nghe thấy những lời này của ông ta, ông Bạch suy nghĩ một chút, đi tới trước mặt Trân Bình, kính cẩn nói: “Cậu Trần, vị trưởng lão của nhà họ Vạn này có chút khó giải quyết, cậu có chắc là muốn ra tay với ông ta không?”
Trân Bình nhướng mày, nhìn vê phía ông Bạch, hỏi: “Ông cụ nhà họ Bạch, rất lợi hại à?”
Râm! “Tên hậu bối ngu dốt, ngay cả Vạn Kim Long tao mà cũng không biết mà còn dám ức hϊế͙p͙ con trai tao, phế con dâu tao, có phải không để Vạn Kim Long tao vào mắt có đúng hay không!”
Đột nhiên, có một giọng nói trâm đục vang lên ở trước cửa.
Mọi người theo giọng nói mà nhìn lại thấy một ông già chống gậy đầu rông vàng đang chậm rãi tiến vào, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng.
Ông già này khoảng 60, 70 tuổi, tóc bạc, nhưng thân thể cường tráng, tinh thân phấn chấn.
Hơn nữa, thần thái uy nghiêm lạnh lẽo của ông lão này khiến người ta không dám bước lại gần hay nhìn thẳng! Trần Bình nhanh chóng cau chặt mày, nhìn nghiêng và tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng vàimg
——————-