Đôi mắt của Trân Bình nồng đậm ý tinh thân chiến đấu.
Điều này khiến anh nhớ lại cuộc sống hai năm rày đây mai đó của mình.
Những sinh mạng tươi đẹp mất đi vì Nhật Bản và một thế lực nào đó đẳng sau họ! Hận! Vô cùng hận! Giờ phút này Chu Linh Huyên nghe được tiếng thì thâm của Trần Bình, đôi mắt của cô ta sáng rực, khí thế thật mạnh đó! Nhưng, cô ra luôn cảm thấy anh đang khoe khoang.
Năm nay các thế lực võ thuật của Nhật Bản đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Trong giới thuật truyền thống Trung Quốc, mấy gia tộc võ thuật, Hiệp hội võ thuật cổ truyền Trung Quốc cũng không còn đường xoay xở Vậy thì liệu rằng chỉ bằng một câu nói của anh ta có thể trấn áp thế lực và lực ảnh hưởng của Nhật Bản không? Ngay sau khi vào đến nơi, Chu Xương Bình sắp xếp cho Trần Bình sau đó vội vã đến bàn bạc với một vài gia tộc võ thuật cổ truyền Trung Quốc khác.
Trần Bình cũng không thể can thiệp vào những chuyện như thế này, dù gì thì anh không có hiểu biết nhiều về vấn đề này.
Chu Xương Bình để cho Chu Linh Huyên đi cùng Trần Bình.
Trong sảnh chính, Trần Bình ngồi trong góc, cẩn thận quan sát võ sĩ các nước đang có mặt trong sảnh ngày hôm nay.
Nhìn thấy nhiều nhất là các võ sĩ Nhật Bản đang không ngừng ra sức lôi kéo người khác, có ý muốn thu phục lòng người.
Lúc này, Chu Linh Huyên đang ngồi bên cạnh Trần Bình ăn vặt.
Cô ta đang ngắm trộm Trần Bình.
Bởi vì mấy câu vừa rồi đã ảnh hưởng rất lớn đến Chu Linh Huyên.
Đặc biệt là cảnh tượng ở khách sạn trước đó, khiến cô gái 18 tuổi Chu Linh Huyên không bao giờ quên được.
Chưa có người đàn ông nào chạm vào mắt cá chân của cô ta như vậy.
Anh ta không biết rằng mắt cá chân là khu vực bí ẩn nhất đối với các cô gái? Thời xưa nếu bị một người đàn ông chạm vào mắt cá chân, thì nhất định phải gả cho người đó.
Chu Linh Huyên đỏ mặt, không biết bản thân đang suy nghĩ lung tung cái gì.
Con gái hoài xuân.
“Xin chào, tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Chu Linh Huyền.”
——————-