Đoàn Hoành rất khó chịu, anh ta là ai mà cũng dám lắc đầu với anh tai Anh ta chính là Đoàn Hoành nhà họ Đoàn! Há để cho loại người rác rưởi này lắc đầu phán xét anh taI Trần Bình cũng hơi sửng sốt, quay đầu lại, nhìn Đoàn Hoành bằng ánh mắt sáng quäit.
Có chút hăng hăng càn quấy al Có vẻ như gia giáo của nhà họ Đoàn này hơi kém.
Chẳng trách Đoàn Nho bị bắt nạt và cười nhạo.
“Đoàn Hoành, đừng vô lễ với cậu Trần!”
Đoàn Nho nắm chặt tay, tràn đầy tức giận, lần đầu tiên lớn tiếng quát mắng anh hai mình.
Tuy nhiên, trong lòng anh ta vẫn có chút sợ hãi.
Đoàn Hoành cũng bất ngờ trước thái độ của Đoàn Nho đối với mình, em trai thứ ba này của anh ta vốn luôn vô dụng, hôm nay lại có lá gan không nhỏ, lại dám mắng anh ta? Bốp! Đoàn Hoành lại tiến lên tát Đoàn Nho một cái, chỉ vào mũi Đoàn Nho mắng: “Đoàn Nho, mày ăn phải thứ gì mà dám nói chuyện lớn tiếng như vậy đối với anh mày? Sao vậy, mày sinh ra làm rác rưởi, gặp mấy người bạn rồi, liên không biết trời cao đất dày? Muốn bênh vực bạn của mình à? Mày cũng không biết tự soi lại chính bản thân mình à!”
Đoàn Hoành mắng dữ dội làm tổn thương lòng tự trọng của một con người.
Đoàn Nho đã quen bị ức hϊế͙p͙ rồi nên gục đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thực xin lỗi anh hai, nhưng mà bọn họ là bạn bè mà em mới quen.”
Đoàn Nho lo rằng Đoàn Hoành sẽ gây bất lợi cho Trân Bình, nhưng anh đã quên một chuyện.
Ở đây Diêm Chính Long và Chu Xương Bình không phải là những người có thân phận nhỏ bé.
“Nói! Mày nói cái gì to lên? Dây thanh âm của mày bị chó ăn sao? Nói to lên cho tao!”
Đoàn Hoành lại đi lên đá vào eo Đoàn Nho, người sau lảo đảo ngã trực tiếp xuống đất.
Đoàn Nho chịu đựng đau đớn, từ trêи mặt đất đứng dậy, hướng Đoàn Hoành nói: “Xin lỗi, bọn họ là bạn bè của em.”
Đoàn Hoành lại tiến lên tát một cái, tức giận nói: “Cút mẹ mày đi, ở đó mà bạn bè! Đến phiên ngươi nói chen vào sao? Mày cuống lên làm cái gì? Mày chính là chó hoang mà Đoạn gia nuôi, mẹ mày cũng vậy, chỉ là người phụ nữ mà cha tao tiện tay đưa về, nhưng lại thực sự coi mình là người nhà họ Đoàn?”
——————-