Tiếng còi chói tai vang lên bên tai của Dương Quế Lan! Bụi đất bị gió cuốn lên rơi cả vào mặt Dương Quế Lan! Bà ta mở to mắt nhìn con quái vật bằng thép đang lao qua trước mắt mình.
Trong chốc lát, đầu óc của Dương Quế Lan trở nên trống rỗng, không dám thở mạnh! Chờ đến khi bà ta phản ứng lại được thì mới hét lên một cách điên cuồng: “Trần Bình, cậu là kẻ giết người! Cậu cố tình đúng không! Tôi là mẹ vợ của cậu đó!”
Trần Bình kéo xe lăn, nói nhỏ: “Thật xin lỗi, con bị phân tâm!”
“Phân tâm?”
Dương Quế Lan không tin những điều vô lý như vậy! Trần Bình muốn gây ra tai nạn giao thông và hại chết bà ta.
Bà ta tức giận hết lên: “Trần Bình, anh nhất định phải chết! Tôi sẽ nói với Giang Uyển rằng anh muốn giết tôi, đồ rác rưởi, đồ rác rưởi…’ Đột nhiên, nửa câu sau của Dương Quế Lan bị nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra lời.
Bởi vì lúc bà ta quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Bình.
“Thật đáng sợ!”
Cứ như đang đối diện với thân chết vậy! “Bà vừa nói gì thế?”
Giọng nói của Trần Bình thật lạnh lùng như tảng băng vào một đêm tháng mười hai trời rét đậm, đâm vào tim Dương Quế Lan.
“Không…Không có gì, quay vê thôi, ta, ta hơi mệt…”
Trong chớp mắt Dương Quế Lan trở nên sợ sệt, lẩm nhẩm nói câu này với một âm thanh rất thấp.
“Được.”
Trần Bình gật gật đầu, đẩy Dương Quế Lan trở về khách sạn.
Sau khi trở lại khách sạn, Dương Quế Lan mượn cớ mình phải nghỉ ngơi, một mình trốn trong phòng không chịu bước ra ngoài.
Trần Bình cũng không muốn quan tâm bà ta, đưa Tiểu Mễ Lạp ra ngoài dạo phố.
Mễ Lạp đã đến đây nhiều ngày vậy rồi nhưng vẫn chưa đi được ngắm nhìn phong cảnh của Thượng Hải.
Tại đây, sau khi Trần Bình ra ngoài, một người đàn ông chống gậy xuất hiện ở phòng Dương Quế Lan.
“Dì Dương, thế nào?”
Tào Quân ngồi trêи sô pha háo hức hỏi.
Khi Dương Quế Lan nhìn thấy Tào Quân, bà ta bị sốc đến hoảng sợ và hỏi: “Chân của anh làm sao thế?”
——————-