Dương Quế Lan trừng mắt nhìn Trần Bình đang ngồi nhắm mắt trong góc, nói: “Bà nghĩ tôi không hối hận sao, tôi đã nói với con gái tôi rất nhiều lần rồi, ly hôn với tên rác rưởi này đi.
Nhưng nó lại không nghe, mà bây giờ con gái tôi lại mang thai, có đứa thứ hai rồi thật khó mà.”
Mấy người ồn ào lắc đầu nói: “Chết thật! Quế Lan à, không phải tôi nói bà chứ! Khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán.
Thật đáng xấu hổ khi có một người con rể như vậy mà.”
“Cũng phải, nó không có chút ý chí nào, lúc trước còn từng làm cho tôi xấu hổ nữa.”
Dương Quế Lan đã trở nên khó chịu hơn, càng trò chuyện với mọi người càng trở nên tức giận.
Trêи bàn đã dọn lên đủ món, Dương Quế Lan xông đến bên cạnh Trần Bình khó chịu kêu lên: “Trân Bình, cậu còn ngồi đây làm gì, còn không mau qua hầu hạ tôi ăn cơm! Đúng là đồ đầu đất, đưa cậu đi theo thật là mất mặt màt”
Bạn học cũ của Dương Quế Lan đang ngồi trêи bàn tiệc trái ngược lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Nhìn Trần Bình cứ như một con chó đang đi đến vậy, sau đó bắt đầu ăn.
Mọi người lắc đầu, con rể như thế này thật mất mặt.
Một nửa bữa tiệc trôi qua, điện thoại trong áo của Dương Quế Lan rung lên vài lần, bà ta vừa nhìn liên nói với Trân Bình: “Trần Bình, cậu đi ra ngoài đi, tôi có chuyện bàn bạc với các cô chú.’ Trần Bình đặt bát đũa xuống, suy nghĩ một lát rôi cũng không nói gì mà đi ra khỏi phòng tiệc.
Ra bên ngoài, anh quay người đi đến phòng bên cạnh.
Ở đây không có ai, trong không khí có mùi thơm lạ, khá là thơm.
Trần Bình bước vào, sau khi ngôi nghịch điện thoại một lúc liền cảm thấy mí mắt tru nặng, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Mười phút sau, Trần Bình đã ngủ mê man.
Mà lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.
Tào Quân chống gậy đi vào, sắc mặt lạnh lùng gian hiểm nhìn Trần Bình đang nằm trên ghế sô pha.
Đi phía sau anh ta là một cô gái đang đứng ở ngoài cửa ngó nghiêng, anh ta nói: “Vào đi!”
Cô gái này khoảng mười mấy tuổi, hơi nhát gan đang rụt rè đi vào, Nhìn rất yếu đuối, dáng vẻ xinh xắn, còn đang mặc đồng phục.
Mặt Tào Quân trâm lại, nhìn cô nữ sinh kia nói: “Biết phải làm gì chưa?”
Nữ sinh nhìn Trần Bình đang nằm mê man, sau đó gật nhẹ đầu, hai tay vân vê vạt áo, yếu ớt nói: “Biết ạ.”
——————-