Người Thừa Kế Hào Môn


Tất Thừa Vọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Uyển, hồi lâu cũng không buông ra.

Giang Uyển cười một tiếng, rút tay ra nói: “tổng giám đốc Tất, ngài thật biết nói đùa, hay là, chúng ta đi vào trong trò chuyện một chút?”

Tất Thừa Vọng cũng không trả lời, mà hỏi: “Tổng giám đốc Giang biết đánh golf không? Tôi bình thường khi bàn chuyện làm ăn, đều vui vẻ vừa đánh banh vừa trò chuyện.”

Giang Uyển lắc đầu một cái, áy náy nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, không có nhã hứng như tổng giám đốc Tất, không biết đánh golf.”

“Vậy không sao, tôi dạy cô là được.”

Tất Thừa Vọng cười một tiếng, gật đầu ra hiệu với nhân viên phục vụ đứng gân đó.

Nhân viên phục vụ lập tức lấy ra một cây gậy đánh golf đưa cho Giang Uyển.

Giang Uyển từ chối không được, chỉ có thể cầm lấy, ôn hòa tươi cười: “Vậy xin làm phiền tổng giám đốc Tất.”

Nói xong, hai người liền đi vê phía trước, sau lưng có nhân viên phục vụ đi theo.


“Tổng giám đốc Giang, tư thế cầm gậy đánh banh của cô không đúng rồi.”

Tất Thừa Vọng đứng bên cạnh Giang Uyển nói, rồi dời bước, trực tiếp đi đến sau lưng Giang Uyển, thân thể dán vào sau lưng Giang Uyển, liền nắm nắm tay nhỏ bé mịn màng của Giang Uyển vào tay, nói: “Phải cầm như thế này mới đúng, sau đó, lại giơ gậy lên như thế này.”

Tất Thừa Vọng nói, đồng thời một cái tay khác lần theo vòng eo Giang Uyển đi lên.

Giang Uyển cau lại đôi mày lá liễu, cảm giác được tay chân Tất Thừa Vọng sau lưng không đứng đắn! Cô vội vàng nghiêng người sang một bên nói: “tổng giám đốc Tất hiểu biết nhiều thật, cứ để tự tôi làm thử xem sao.”

Tất Thừa Vọng cười một tiếng, cũng không cảm thấy lúng túng, vẫn nhìn chằm chằm vào thân thể Giang Uyển và cái bụng nhô lên của cô hỏi: “Mấy tháng rồi?”

Giang Uyển cười đáp lại: “Gần năm tháng.”

Tất Thừa Vọng gật đầu một cái, chợt chuyển đề tài sang chồng của Giang Uyển, thử hỏi thăm dò: “Tôi nghe nói chồng Tổng giám đốc Giang hình như chẳng ra gì thì phải, tên tuổi ở Thượng Giang cũng không tốt cho lắm.”

Ánh mắt Giang Uyển tràn đầy sửng sốt, khóe miệng cố nặn ra nụ cười: “tổng giám đốc Tất, có thể ngài nghe lầm.”

“Thế à? Không phải chồng cô ở rể nhà họ Giang các người sao? Là một kẻ ăn bám.”


Tất Thừa Vọng châm chọc không chút kiêng nể, trong mắt còn tỏ vẻ khinh bỉ, thân thể khẽ rùng mình như vừa nuốt phải ruồi.img





















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận