Người Thừa Kế Hào Môn


Cậu chủ Trần sao? Người phụ nữ run lên và chợt nghĩ ra điều gì đó! Vài năm trước, Liễu Nam có nhắc đến người đó, cô ấy chưa bao giờ thấy Liễu Nam hưng phấn và kính trọng như vậy.

Thậm chí chỉ cần nhắc đến tên người kia, Liễu Nam cũng sẽ vô cùng kính nể! “Ý anh là cậu chủ Trần Bình sao?”

Người phụ nữ có chút kinh ngạc nhìn Liễu Nam.

Liêu Nam nói nếu không có cậu chủ Trần Bình, sẽ không có anh như bây giờ! Thời gian đầu, Trần Bình cho ông ta năm tỷ vốn khởi nghiệp, muốn ông ta đứng đầu giới kinh doanh ở Vân Biên, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả thể lực ngâm.

Năm tỷ lúc đó thực sự rất giá trị! Liễu Nam cũng không làm Trần Bình thất vọng, sau năm năm, ông ta đã trở thành người giàu nhất ở Vân Biên.

Đồng thời, ông ta đã thống nhất toàn bộ thế giới ngâm của Vân Biên lại! Ở Vân Biên, ngành kinh doanh chính là kinh doanh đá quý, có thể nhìn thấy nhiều cửa hàng đá quý to nhỏ ở Vân Biên.

Tại biên giới giữa Vân Biên và Myanmair, giao dịch với nhau thường là nguyên liệu quặng mỏ đá quý.

Ở đây, bạn có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm, hoặc là phá sản chỉ sau một đêm! Kinh doanh ngọc bích ở đây lãi rất lớn! Nhà họ Liễu đã nắm trong tay bảy mươi phần trăm việc kinh doanh đá quý tại Vân Biên.

Ngay cả mỏ đá quý, Liễu Nam cũng có năm cái! “Đúng, là cậu chủ Trần Bình đó.”


Liễu Nam gật đầu, trong mắt tràn đầy sùng bái và kính trọng.

Địa vị của ông ta ngày hôm nay đều là do cậu chủ Trần ban cho, ông ta là người rất coi trọng tình cảm và biết nhớ ơn.

Bất cứ ai giúp đỡ Liễu Nam trước đây, sau khi ông ta trở nên giàu có đều trở thành cánh tay phải của ông ta,.

Tất nhiên, những kẻ đã gây khó dễ trước đây cũng biến mất khỏi Vân Biên.

Tôn Hiểu, vợ của Liễu Nam, nghỉ ngờ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? có phải cậu chủ Trần đó muốn lấy lại các thứ của anh không?”

Tôn Hiểu là một người phụ nữ hiểu chuyện, không phải là loại vong ân bội nghĩa hoặc là loại phụ nữ chỉ dựa vào cơ thể..

Liêu Nam cũng vì điêu này mới kết hôn với cô ấy, họ cũng rất tình cảm, là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.

Liễu Nam lắc đầu và nói: “Con gái của cậu chủ Trần bị bắt cóc và bị bán sang Myanmar, muốn đến Myanmar thì bắt buộc phải đi qua thành phố Vân Biên.

Cậu chủ Trần đã ra lệnh cho tôi chặn hết các hướng đến Myanmar.

Nếu không thể ngăn chặn được người, Tôi không cần phải sống nữa.”


Nghe vậy, Tôn Hiểu run rẩy một chút, nắm chặt tay Liễu Nam, nói: “Ông xã, em tin anh sẽ không sao đâu!”

Liễu Nam mỉm cười, sờ khuôn mặt Tôn Hiểu, nhìn về phía hai đứa nhỏ đang nô đùa cách đó không xa, nói: “Em đưa bọn nhỏ về bên mẹ tôi trước, nếu thật sự xảy ra chuyện với tôi…”

Tôn Hiểu chặn miệng Liễu Nam, nói: “Anh không được nói linh tỉnh, em tin sẽ không sao cả.”

















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận