Liễu Nam cầm chiếc vòng bằng vàng kia, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ một lát, lại quát Lữ Trấn Sơn: “Chờ ở đây đi!”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng đi xuyên qua phòng trước, rồi đi vào sân sau.
Lúc này, Trân Bình cùng với tám người Chiến Long, và đàn em của Liễu Nam đang bàn bạc sắp xếp gì đó.
Liễu Nam đi tới, cung kính kêu lên: “Cậu Trần.”
Trần Bình quay đầu, nhìn Liễu Nam mà hỏi: “Có chuyện gì?”
Liễu Nam đưa chiếc vòng tay bằng vàng cho Trân Bình, nói: “Trong phòng khách có người tới thăm, nói là biết tung tích cô chủ.
Đây là đồ ông ta đưa tôi, nói ngài nhìn sẽ hiểu.”
Trần Bình nhận lấy vòng tay bằng vàng kia, chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức đứng dậy, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc! Đây, đây chính là vòng tay bằng vàng của Tiểu Mễ Lạp! “Đối phương là ai?”
Trân Bình hỏi với vẻ lạnh lùng, không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Đối phương có thấy lấy cái này ra đã nói lên một vấn đề! Đối phương biết tung tích của Tiểu Mễ Lạp, hoặc là đối phương chính là kẻ đã bắt cóc Tiểu Mễ Lạp! Liễu Nam thấy vẻ mặt của Trần Bình như thế thì biết có chuyện lớn rồi, vội vàng trả lời: “Đối phương tên là Lữ Trấn Sơn, đã từng là…”
Vừa giải thích, Liễu Nam vừa đi theo Trần Bình đi đến phòng khách! Mấy phút sau, trong đại sảnh, Trần Bình thấy Lữ Trấn Sơn đang ngôi trêи ghế salon bình tĩnh uống trà.
“Con gái của tao đâu?”
Vừa đi đến, Trân Bình đã lạnh lùng quát một câu.
Sau đó anh vọt thẳng qua, nắm chặt cổ áo của Lữ Trấn Sơn, vẻ mặt vô cùng tức giận, hai mắt đỏ ngầu!img
——————-