Lộp bộp! Lữ Trấn Sơn bị dọa đến mức cúi sụp người: “Trấn Sơn không dám! Mọi chuyện đều làm theo ý của cô Trần!”
Trần Nhược Lam hừ mũi, bước qua người Lữ Trấn Sơn.
Bỗng Trần Nhược Lam dừng lại ở cửa, không hê ngoảnh đầu lại, lạnh nhạt nói: “Lữ Trấn Sơn, cất cái suy nghĩ đó đi đi, Trần Bình không phải là người anh dây vào được, muốn bắt được anh ta, kể cả có là ông chủ cũng phải suy tính lâu dài.
Nếu quả thật dễ dàng như thế, mười mấy năm trước ông chủ đã làm rồi!”
Nói xong, Trần Nhược Lam rời đi.
Trong phòng, Lữ Trấn Sơn năm chặt tay, ánh mắt trở lên lạnh lùng.
Kengl Hắn tức giận ném vỡ chiếc cốc, hét lên: “Tôi không tin một con rông không có nước như Trần Bình có thể huênh hoang đến mức đấy! ông chủ không tin tôi, tôi sẽ chứng minh cho ông chủ thấy!”
Hét xong, hắn lại gào lên: “Ngụy Đình, vào đây!”
Nguy Định vừa rời đi lúc nãy vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, lúc này hắn nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng đi vào, cung kính hỏi: “Anh Lữ có chuyện gì muốn dặn dò?”
Trong mắt Lữ Trấn Sơn lóe lên sự tức giận thậm chí sát khí, hắn quát: “Phái người đi! Hai ngày sau, cuộc giao dịch vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch, đến lúc đó, tôi muốn các người phải bắt được Trần Bình! Lần này dù đối phương đem bao nhiêu người đến, các người cũng phải bắt được!”
Ngụy Đình thấy anh Lữ định làm thật, vội vàng hỏi: “Anh Lữ, phái bao nhiêu người?”
“Tất cải”
Lữ Trấn Sơn quát lên.
Vốn dĩ, hắn không muốn để người của mình tham gia vào việc này, nhưng lời của Trần Nhược Lam ngày hôm nay khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
ông chủ đang nghi ngờ năng lực của hẳn! Hắn buộc phải chứng minh! “Thông báo cho tất cả các bộ phận, nhất định phải hỏa tốc chạy đến Vân Biên, tất cả hành động, phải tiến hành bí mật, không thể bị phát giác! Ai dám tiết lộ tin tức ra ngoài, giết không tha!”
Lữ Trấn Sơn bổ sung một câu, sự lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía! Ha ha, Trần Bình, người thừa kế của họ Trần thì sao chứ! Nơi này cũng chẳng phải là đảo Thiên Tâm! Mày có thể làm cái gì?img
——————-