Người Thừa Kế Hào Môn


Trần Bình đứng ở cửa, nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp kia, khóe miệng khẽ nhấch một nụ cười lạnh.

Anh tiến lên trước vài bước, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sô pha mêm mại, trêи bàn trà là rượu đỏ đã được rót ra lóe lên ánh sáng chói mắt.

Trần Nhược Lam xoay người lại, nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, bước tới bên cạnh Trần Bình, cố ý nhấc cao chân lên rồi ngồi xuống, cười nói: “Anh đến rồi à, tôi đợi anh đã lâu.”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta tê dại cả người.

Đặc biệt là dưới khung cảnh tuyệt đẹp của ngày đẹp trời, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người như thế này, lại còn có rượu ngon, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ động lòng.

Trần Bình cười nhạt, trong ánh mắt hiện lên một chút gian xảo, hỏi: “Nói đi, cô hẹn tôi đến đây làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữ ở chung một phòng rất là nguy hiểm đấy.”

Trân Nhược Lam cười khanh khách không ngừng, nụ cười này duyên dáng quyến rũ, dáng người cũng như ẩn như hiện.

“Cậu Trần, sao thế? Chúng ta không thể ngồi xuống ngắm trăng, uống chút rượu nói chuyện nhân sinh sao?”

Trần Nhược Lam mỉm cười, đôi lúc khóe mắt sẽ lộ ra vẻ quyến rũ như hồ ly.


Đã đến đây rồi, anh còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Trần Nhược Lam tôi sao? Trong lòng Trần Nhược Lam thầm cười lạnh, trêи mặt vẫn toát ra vẻ quyến rũ như thế.

“Không cần thiết phải ngắm trăng nói chuyện.

Chúng ta không phải là người giống nhau, trái lại nói nhiều sẽ không tốt.”

Trần Bình nhún vai nói, dường như đã nhìn thấu thủ đoạn của Trần Nhược Lam.

Dứt lời, anh đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.

Ữm, mùi hương trong căn phòng này không tôi đâu, rượu này tôi sẽ không uống, sợ cô bỏ thuốc tôi.”

Trần Nhược Lam nghe vậy thì chau mày lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Hôm nay cô ta cố ý tô son màu đỏ núi lửa, trong loại son này tất nhiên là có ngụ ý.

Cô ta đứng dậy, nhanh chóng đi tới chỗ Trần Bình, trực tiếp đứng chặn ở cửa, thân thể mềm mại dán lên cánh cửa, hơi ưỡn người ra, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Trần Bình.

Cô ta vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lướt trêи quân áo Trân Bình, nói: “Làm sao, anh sợ à? Sợ tôi ăn thịt anh sao?”


Trân Bình cau mày, nắm chặt lấy cổ tay mịn màng của Trần Nhược Lam, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“A, anh làm tôi đau đấy…”



















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận