“Trần Bình?”
Trần Khánh Hoa nhíu mày, hét lên một tiếng, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Sau đó, ông ta lạnh lùng cười, hỏi: “Ban nãy cậu nói gì, cậu đánh Trần Khắc Hành?”
Trần Bình nghênh ngang đi vào, nói: “Đúng.”
Nghe thấy câu này, Trân Khánh Hoa và Trần Lập Văn liếc nhau, sau đó ba người trong phòng đều cười lạnh nhạt.
“Cậu hay lắm, Trần Bình, vậy mà cậu thực sự dám đánh Trần Khắc Hành, cậu có biết lần này Trần Khắc Hành thay mặt quản lý dòng họ đến đòi thả người không, cậu đánh nó cũng chính là đánh vào mặt quản lý dòng họ à?”
Trần Khánh Hoa trâm giọng cười lạnh lùng, trêи mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Ai bảo Trân Bình thông minh nhanh nhẹn, nhìn bộ dạng này cũng chỉ là một tên ngu dốt mà thôi.
Đúng là còn non quá, làm việc lúc nóng giận, hoàn toàn không để ý đến hậu quải Trần Lập Văn cũng cười ha ha hai tiếng, vẻ mặt cười nhạo nói: “Trân Bình, mày ngông cuồng quá đấy, mày đánh em trai tao, mày tưởng rằng chuyện này đơn giản đến thế sao? Em trai tao thay mặt cha tao đến đây! Mày đánh nó cũng chính là không nể mặt cha tao! Mày xong đời rồi!”
Khóe mắt Trần Lập Văn hung ác, ngày tháng tốt lành sắp đến.
Trần Bình đúng là thằng ngu.
Đồ phế vật như anh ta dựa vào đâu mà kế thừa Trần thị! Nhưng Trần Bình chỉ hơi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trần Lập Văn giống như nhìn một tên ngốc vậy.
Anh nói: “Trần Lập Văn, cậu rất vui phải không?”
Sắc mặt Trần Lập Văn lập tức trầm xuống, anh ta rất khó chịu khi Trần Bình nhìn mình bằng ánh mắt đó.img
——————-