Trần Bình về tới khách sạn thì phát hiện Giang Uyển đã đi ngủ rồi.
Anh ngồi trêи ghế salon rồi lấy hai miếng ngọc chuyên Phượng Vũ ra nghiên cứu.
Miếng ngọc màu đỏ cam, phía trêи có những đường vân khó hiểu, từ ngoài nhìn vào thì chỉ như một khuyên tai ngọc thôi, không hề có chỗ kỳ lạ.
Đến cùng cửa tôn tại ở đâu? Tổng cục Cửu Châu đóng vai nhân vật gì, chuyện ngoài ý muốn của mẹ có liên quan gì đến Tổng cục Cửu Châu? Trần Bình nghi ngờ trong lòng, lúc trước anh khóa mục tiêu vào Chí Tôn đời trước nhưng bây giờ nghĩ lại thì có lẽ quan hệ lợi và hại trong đó còn phức tạp hơn những gì anh tưởng! Giữa Chí Tôn đời trước và Tổng cục Cửu Châu có bí mật gì không thể cho ai biết chứ? Trần Bình ngồi trêи ghế salon suy nghĩ một lúc lâu rồi có một tiếng nói dịu dàng vang lên, cánh tay mềm mại đặt lên vai anh: “Anh nghĩ gì thế?”
Trần Bình sờ lên cánh tay nhỏ bé đó rồi nghiêng đầu nhìn Giang Uyển: “Không có gì, em dậy làm gì thế?”
Giang Uyển cười cười rồi bị Trần Bình lôi kéo ngồi xuống cạnh anh: “Em thấy anh còn chưa ngủ nên lo lắng.
Có phải là đã xảy ra chuyện gì không, nói cho em nghe đi.
Có lẽ em có thể suy nghĩ giúp anh.”
Trần Bình nắm lấy tay của Giang Uyển rồi lắc đầu: “Em đừng lo, anh có thể xử lý tối.”
Có một số việc không nên nói cho Giang Uyển biết thì tốt hơn, miễn cho cô lo lắng.
Hơn nữa chuyện này có liên quan đến Chí Tôn đời trước và Tổng cục Cửu Châu, chính Trần Bình còn không chắc chắn, không thể để cho Giang Uyển dính líu vào chuyện này.
Một khi Giang Uyển liên lụy vào thì sợ rằng không kết thúc được.
Giang Uyển thấy Trần Bình không nói gì thì cũng không hỏi nữa.
Hôm sau, Trần Bình rời khỏi khách sạn từ sáng sớm.
Bởi vì Ông Bạch gọi điện thoại tới nói là Trần Khắc Hành đang tìm anh, ngay trong khách sạn đang giam bọn người Trần Khánh Hoa.
Trần Bình cười lạnh trong lòng, thằng Trần Khắc Hành này được đấy, vậy mà có thể tìm tới khách sạn đang giam giữ.
Chắc hẳn nhà phụ họ Trần sắp xếp khá nhiều người trêи cái đất Thượng Hải này nhỉ.
Vừa nhìn là biết tin này do ông già Trân Khánh Hoa kia truyền ra ngoài.
Rất nhanh, Trần Bình đã đi tới khách sạn, vừa đến cửa lớn thì anh đã thấy hai đám người đang giằng co.
Lần này Trần Khắc Hành đã dồn cả vốnimg
——————-