Tôn Trạch Diệu chống gậy, khập khiễng đi đến, dùng bàn tay trái vỗ nhẹ vào mặt Trần Bình.
“Trân Bình, không phải mày rất oai phong sao? Dám cho người giở trò sau lưng tao hả? Tao nói cho mày biết, hôm nay bố mày sẽ giết chết mày, tao xem ở Thượng Hải này ai có thể cứu mày! Mày có biết nhà họ Tôn bọn tao sẽ làm gì không? Nói ra chắc là dọa mày chết mất, hôm nay xung quanh đây có rất nhiều tay súng, mày thử gọi Ông Bạch đến đi, cho ông ta chết cùng mày luôn!”
Tôn Trạch Diệu nói xong, tát vào mặt Trần Bình! Những tên tay chân xung quanh đều cười nhạo.
Sau khi Tôn Trạch Diệu tát một cái này, thấy Trần Bình không đánh trả, anh ta càng trở nên kiêu ngạo và không kiêng nể gì nữa! “Hahaha, đồ chó chết, sao hôm nay mày không điên cuồng đi hả? Tôn Trạch Diệu tao từ bé đên lớn, tao chưa bao giờ bị người khác làm nhục như hôm qua! Tao nghe nói mày có một người vợ rất đẹp, để tao nói cho mày biết, hôm nay tao trước tiên sẽ xử lý mày, rồi đêm nay sẽ trói vợ mày lại, mạng đi bán cho nhà thô!”
Tôn Trạch Diệu mắng chửi và khi nhìn thấy Trần Bình cau mày, ngay lập tức hét lên: “Mày không hài lòng hả? Muốn đánh tao sao? Nào, đánh đi, nếu mà mày dám đánh tao, mẹ nó, tao sẽ quỳ xuống và gọi mày là cha!”
“Ô? Đây chính là anh nói đấy nhá!”
Trân Bình mỉm cười.
Ngay lập tức! Xoạt! Trần Bình bước đến tên tay sai bên cạnh và lấy một cái ống tuýp trêи người gã.
Động tác quá nhanh! Không có ai ở đây phản ứng kịp.
“Trần… Trần Bình…mày muốn làm gì? Mày dám sao?”
Tôn Trạch Diệu giật mình, vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã xuống đất! Bang! Một âm thanh vang lên, Trần Bình cầm ống tuýp trong tay và đập vào vai Tôn Trạch Diệu! Vẫn là cánh tay bị hỏng đấy! Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên ở trong nhà kho! Tôn Trạch Diệu ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn kêu cha gọi mẹ! “Gọi cha gọi mẹ cái gì!”
Trân Bình lạnh lùng nắm tay.
Mọi người chết lặng! Thanh niên trông rất bình thường này không muốn sống nữa sao?img
——————-