Đám bảo vệ của biệt thự núi Vân Đỉnh vây quanh Trần Bình và Thập Thất, sắc mặt lạnh lùng Có vẻ như chỉ cần Trần Bình thực hiện bất kỳ hành động quá khích nào, họ sẽ lao tới và hạ gục anh! “Cậu Trần, đây là sơn trang Vân Đỉnh, không phải đảo Thiên Tâm.
Ở đây, bà Vân mới có thể có quyền quyết định.”
Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mặc đồ đen từ phía sau đám người bước ra.
Hẳn ta có dáng người vạm vỡ, gương mặt cường tráng, nước da màu đồng.
Trần Bình nhướng mày nhìn sang, khóe miệng khẽ cười: “Tôi muốn đi vào, chẳng lẽ các người còn muốn ngăn cản tôi?”
Đội trưởng đội bảo vệ sầm mặt, đáp: “Bà Vân có lệnh, hôm nay đóng cửa không tiếp khách, bất luận kẻ nào ở đây cũng sẽ không gặp, thế nên mong cậu Trân đừng làm chúng tôi khó xử.”
“Thật sao? Nghe ý của anh thì là muốn ra tay với tôi rồi?”
Khuôn mặt của Trần Bình trâm xuống, anh bước tới, trực tiếp đứng trước mặt đội trưởng thị vệ, hai mắt nhìn nhau, tóe lửa Có lẽ không thể chịu được áp lực, hoặc có lẽ vì thân phận của Trần Bình, đội trưởng đội bảo vệ nói: “Cậu Trần, tôi không dám làm gì anh, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là phải ngăn anh lại”
.
Dứt lời, đám bảo vệ phía sau hắn ta toàn bộ đưa tay sờ bên hông, đồng thời giữ Trân Bình lại.
Trân Bình mỉm cười, nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là nhiệm vụ của các anh, tôi sẽ không ra tay với các người.
Nhưng mà tôi chỉ cho các người một cơ hội, mau tránh ra!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên khắp biệt thự! Thập Thất đứng bên cạnh Trần Bình, hai tay đặt vào hai thanh dao dắt ở thắt lưng.
Chỉ cần đám người bên kia dám tấn công cậu chủ, cô sẽ tự tay giết bọn họ.img
——————-