Tại đây, Trần Bình rời Sơn Trang Vân Đỉnh và trở về thẳng Cung Điện số một.
Trời đã vê khuya, Thượng Giang đêm nay cũng không yên bình.
Trịnh Thái bố trí người ở mọi nơi, giám sát toàn bộ Thượng Giang, những người đến tham dự sự kiện của tập đoàn Tất Khang, Trịnh Thái đã bố trí người theo dõi chặt chẽ, đề phòng Trần Bình có lúc cần đến.
Sau khi Trần Bình trở lại Cung Điện Số một, Trịnh Thái vội vã chạy đến và nói: “Cậu Trân, anh em Giang Quốc Xương và Giang Quốc Thịnh đã âm thầm liêm lạc riêng với ban giám đốc của tập đoàn Tất Khang, và tổ chức một cuộc họp bí mật tại khách sạn Khải Duyệt, cậu có cần đi qua xem không?”
Trần Bình nhíu mày và hỏi: “Cuộc họp bí mật sao? Có ai phát hiện những ai tham dự không?”
Trịnh Thái vội vàng đưa thông tin của những người mà anh điều tra được cho Trần Bình và nói: “Tất cả đều ở đây, đều là những người đã đầu tư vào tập đoàn Tất Khang và cũng là ban giám đốc của công ty.
Tuy nhiên, tôi đã điều tra tài chính của họ, những người này ban đầu cũng không phải mục đích đầu tư cho tập đoàn Tất Khang, đằng sau bọn họ có một tập đoàn tài chính hùng hậu hỗ trợ, mục đích là liên tục cài người vào, không ngừng lấy thân phận là cổ đông và thành viên ban giám đốc, để khống chế tập đoàn Tất Khang, đợi bọn họ có một số lượng cổ phần nhất định, họ sẽ trực tiếp thay thế quyền lực của vợ anh trong tập đoàn.”
Trịnh Thái nói xong, ánh mắt của Trần Bình nhìn vào số liệu điều tra, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tối sâm lại.
Lúc đầu anh cũng không chú ý đến chuyện này, không ngờ, tất cả những chuyện này đang xảy ra.
Được rồi, thú vị đấy.
Trần Bình thu lại tài liệu, đứng dậy và nói: “Đi thôi, gặp Giang Quốc Xương và những người khác, để xem bọn họ định làm gì”
“Vâng, cậu Trần, xe đã sẵn sàng chuẩn bị rồi.”
Trịnh Thái lập tức nói.
Trần Bình gật đầu, võ vai Trịnh Thái nói: “Chuyện này anh đã làm rất tốt, không phụ lòng mong đợi của tôi.
Khi chuyện này kết thúc, Giang Uyển sẽ đến một nơi yên tĩnh để chờ sinh, và tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy, đến lúc đó mọi việc của Thượng Giang đều giao cho anh, có tự tin không?”
Khi nghe điều này, Trịnh Thái sửng sốt một chút, sau đó kϊƈɦ động nói: “Cậu Trân, đây là cậu đang cất nhắc tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, để không phụ sự kỳ vọng của cậu Trần.”
Trần Bình cười nói: “Được rồi, tuổi anh lớn hơn tôi nhiêu.
không cần phải cần thiết nói với tôi như vậy đâu.”
——————-