Thông báo với cả giới truyền thông, công bố bí mật về Giang Uyển.
Giang Quốc Thịnh nghe vậy thì không tránh khỏi lo lắng, gã hỏi: “Anh hai, nếu chúng thật sự làm vậy sẽ không còn đường quay về nữa.
Đến lúc đó, anh cả không đời nào tha thứ cho chúng ta, chúng ta sẽ bị mọi người xa lánh.
Hơn nữa, chúng ta đã đồng ý với anh cả và chị dâu về bí mật Giang Uyển, tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Nếu như lộ ra, không chỉ Giang Uyển mà thậm chí anh cả, chị dâu đều bị chỉ trích.”
Sắc mặt Giang Quốc Xương vô cùng u ám, ông ta ngước mắt nhìn Giang Quốc Thịnh: “Chú ba, chú cảm thấy bây giờ chúng ta còn đường lui sao? Trần Bình đã ép đến nước này, chúng ta cần gì phải để ý chút tình thân ấy? Chú phải hiểu rằng người không vì mình, trời tru đất diệt!”
Thật ra Giang Quốc Xương cũng chẳng muốn nói ra bí mật chôn giấu hai mươi mấy năm kia, nhưng việc đã đến nước này, ông ta không còn cách nào khác.
Nếu Trần Bình chịu đi vào khuôn khổ, ông ta cũng đâu cần làm thết Giang Quốc Thịnh suy nghĩ rồi nói: “Anh hai, em cảm thấy hay là chúng ta làm thế này, chúng ta nói bí mật này cho Trân Bình trước, xem cậu ta lựa chọn rồi tính sau.
Vậy tức là chúng ta đã giao quyên lựa chọn vào tay họ, nếu Trân Bình một mực cố chấp thì chúng ta lại hành động như trước, họ cũng không thể mượn cớ.` Giang Quốc Xương nghiền ngẫm, cảm thấy Giang Quốc Thịnh nói cũng đúng.
Ông ta cân nhắc một hồi mới nói: “Được, làm theo lời chú đi.
Chúng ta giao quyên lựa chọn cho Trần Bình, nếu cậu ta chịu đi vào khuôn khổ, mọi người đều khỏe.
Nếu cậu ta một mực cố chấp, chúng ta lại thông báo với cả giới truyền thông, công bố bí mật kia ra ngoài!”
Giang Quốc Thịnh gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi phòng.
Trở lại phía Trân Bình.
Khi anh về tới Cung Điện Số Một, Trịnh Thái cung kính nói: “Anh Trần, tôi đã sai người điều tra toàn bộ cổ đông của công ty.
Tuy số người còn lại không hẳn sạch sẽ, nhưng họ cũng coi như trung thành với Tất Thành.
Thưa anh, chúng ta nên xử lý thế nào ạ?”
Trần Bình đứng trong phòng khách và chắp tay sau lưng, anh nhìn bầu trời bên ngoài rồi nói: “Cứ như vậy đi, cho bọn họ một ít cảnh cáo là được, đừng khiến lòng người hoảng sợ, dù sao Tất Khang vẫn cần những người tài.”
“Vậy… vậy những kẻ đã ruồng bỏ Tất Khang thì sao ạ?”
Trịnh Thái hỏi lại.
Trần Bình suy nghĩ rồi nói: “Làm cho họ biết kết cục của việc ruông bỏ Tất Khang ra sao, Thượng Giang sẽ không còn chỗ cho họ nương náu nữa!”
“Rõ ạ.”
Trịnh Thái gật đầu trả lời, sau đó rời khỏi Cung Điện Số Mội.
Đúng lúc này, Thập Thất bước tới, vóc dáng quyến rũ ngôi xuống ghế sofa, cô nàng cắn quả táo và nói: “Cậu chủ, tôi mới trở về từ chỗ Giang Quốc Xương.
Bọn họ tỏ vẻ trong tay còn bí mật gì đó, đang định ra tay với anh và bà chủ.”
Trần Bình cười nói: “Được lắm, tôi còn lo lắng bọn họ không dám ra tay đây này.”
Bí mật ư? Tôi thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc các người đang nắm giữ bí mật gì.
Chuyển cảnh sang đám quản lý cấp cao và cổ đông bị đuổi khỏi Tất Khang.
Lúc này đây, tất cả họ đều đến khách sạn mà Giang Quốc Xương đang trú ngụ.img
——————-