Nhìn xấp tài liệu trong tay, Trân Bình thở dài một hơi thật nặng nề, sau đó lại cười cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn gọi cho em một cuộc điện thoại thôi.”
Giang Uyển ở đầu bên kia điện thoại cũng không nghĩ nhiều, cô và Trần Bình nói với nhau vài câu rồi cũng cúp điện thoại.
Cô xoay người quay lại phòng khách trong nhà, cảm xúc trong lòng cô hơi bồn chôn.
Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy Trần Bình có chuyện gì đó giấu cô, hơn nữa việc đó có liên quan tới bản thân cô.
“Chị Uyển, chị lại đang nghĩ gì thế? Chị nhanh đến đây, em thấy ở gần đây có một khu trung tâm thương mại lớn, chúng ta đi tới đấy dạo một vòng đi.
Cả ngày đều ở trong phòng, bí bách quá đi.’ Ngay lúc đó Chu Linh Huyên đề nghị, khuôn mặt đều là vẻ chờ đợi.
Cô ta là một người không thể ở yên một chỗ được, nếu để cô ta ở trong phòng cả ngày với Giang Uyển thì sợ rằng cô bé sẽ phát điên lên mất.
Còn Phương Lạc Lạc đang giúp Giang Uyển dọn dẹp phòng cũng thản nhiên cười vài tiếng rồi nói: “Chị Uyển, em cảm thấy Linh Huyên nói đúng đấy, chị hiện giờ cân nên ra ngoài đi qua đi lại cho khuây khỏa, hít thở không khí trong lành.
Như thế thì đối với chị và và cả đứa bé trong bụng đều có lợi cả.”
Giang Uyển gật gật đầu, trong lòng cô cũng rất bức bối nên nói: “Được thôi, vậy thì chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.
ˆ Chu Linh Huyên vừa nghe lời này liên nhảy cẵng lên, cô bé ôm lấy cổ Giang Uyển, vô cùng thân mật nói: “Chị Uyển, em muốn mua quần áo cho cục cưng, được không ạ?”
Giang Uyển mỉm cười đầy ôn nhu, cô nói với Chu Linh Huyên: “Em đó nha, cả ngày chỉ nghĩ tới việc ra ngoài chơi thôi.
Sau đó không lâu thì Phương Lạc Lạc và Chu Linh Huyên cùng rời khỏi khách sạn với Giang Uyển, có người và xe riêng chuyên hộ tống, nên cũng không cần phải lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Nhưng mà Giang Quốc Dân và Dương Quếimg
——————-