Người Thừa Kế Hào Môn


“Có cái gì sai?”

Chân mày Vương Đại Long nhíu lại: “Cậu muốn kéo dài thời gian sao? Rất tốt, tôi muốn nghe xem rốt cuộc tôi có lỗi gì?”

Vương Đại Long cũng không nóng nảy, mặt mày hung đữ cười nhạt, không lo sợ chút nào.

Một người không đáng nhắc đến mà thôi, sao có thể đe dọa tới gã chứ? “Thật ra thì nơi này cũng không phải địa bàn của anh mà là địa bàn của tôi.”

Trần Bình bình tĩnh nói, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vương Đại Long.

Công ty này, tòa nhà này, tất cả đều là của anh.

Vậy đương nhiên đây cũng là địa bàn của anh.

Vương Đại Long ngẩn người sau đó cười to: “Mẹ kiếp! Mày đúng là thằng điên, mày vừa nói gì? Nơi này là địa bàn của mày? Mày lấy tự tin ở đâu mà khoác lác như vậy?”

Tên này cũng thật biết điều, dám ở ngay trước mặt nhiều người khoác lác như vậy.

Cái gì mà gọi là địa bàn của cậu ta? Ý của cậu ta chẳng lẽ là công ty luôn xếp thứ nhất ở Thượng Giang này là công ty cậu ta mở sao? Đúng là trò cười! Thật sự rất buồn cười! Trần Bình lắc đầu, khóe miệng lạnh lùng, Vương Đại Long đúng là chết đến nơi còn không biết chuyện gì xảy ra.

Hình ảnh này trùng hợp đều rơi vào trong mắt Vương Đại Long.


Có ý gì? Cậu ta đang cười nhạo gã sao? Đáng chết! Một tên điên như cậu ta dựa vào cái gì mà cười nhạo gã! “Bất kể mày là ai, hôm nay mày đánh em trai tao, tao nhất định làm mày!”

Vương Đại Long tức giận, vung tay lên, mười mấy anh em la hét chuẩn bị tiến lên.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, không dám nhìn thảm cảnh không nở nhìn tiếp theo kia.

Với tình thế này nhất định sẽ không có cơ chuyển đổi.

Từ Dung cũng không có hứng thú xem tiếp, liên cùng mấy cô bạn thân đi trước.

Cô còn có một buổi xã giao quan trọng.

Tối nay còn đi ăn với mấy người con nhà giàu.

Đột nhiên! “Dừng tay dừng tay! Mẹ nó dừng tay cho tao!”
































——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận