Người Thừa Kế Hào Môn


Mấy người kia trực tiếp xông vào, rất có ý dọa người.

Tô Tình cũng sầm mặt lại, cả người lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người kia, nói với người đàn ông đứng đầu: “Cổ đông Triệu, nếu ông đến vì chuyện của Lý Hạ thì mời về cho.

Liên quan đến việc sa thải anh ta, tôi sẽ xin văn bản của ban giám đốc.”

Tô Tình nói xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ly Hạ đang đứng sau mấy người kia.

Vẻ mặt cổ đông Triệu lạnh đi, cười ha ha hai tiếng: “Tổng giám đốc Tô, cô làm vậy có phải là không xem Triệu Hải Minh tôi ra gì không.

Lý Hạ do một tay tôi đề bạt, cô có tư cách gì mà nói đuổi là đuổi? Với lại, phó tổng giám đốc Lý phạm phải lỗi sai gì mà khiến cô làm như vậy.

Dù sao cô cũng nên cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng chứ, đừng vì chèn ép mà lạm dụng tư quyên nhé.”


Triệu Hải Minh chắp hai tay ra sau lưng, hừ lạnh một tiếng, thái độ vô cùng cương quyết.

Hai thành viên ban giám đốc đứng sau ông ta cũng gật đầu, nói: “Đúng đấy, tổng giám đốc Tô, cô làm vậy là không hợp quy củ, vẫn nên giải thích chút đi.”

“Tổng giám đốc Tô, mặc dù cô là người làm việc lâu năm trong công ty, nhưng mà mấy người chúng tôi cũng là thành viên trong ban giám đốc, cô không thông qua ý kiến của chúng tôi mà muốn đuổi phó tổng giám đốc Lý, không khỏi hơi lạm quyền đấy.”

“Tôi thấy cô ta chính là chèn ép, độc tài độc quyền!”

Mấy người, anh một câu tôi một câu, thái độ đồng nhất.

Chính là muốn dạy dỗ Tô Tinh.

Còn Lý Hạ kia lại nói với Triệu Hải Minh: “Cổ đông Triệu, ông cũng thấy đấy, Tô Tình bây giờ không để ban giám đốc vào trong mắt nữa rồi, người như này tôi cảm thấy không xứng với công ty.

Nếu bắt buộc, chúng ta lần nữa nhận định lại giá trị của Tô Tình trongimg


















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận