Bây giờ, đúng tròn mười phút! Khủng khϊế͙p͙, rất khủng khϊế͙p͙! Đây là loại sức mạnh gì mà có bản lĩnh phi thường như vậy! Trong lòng Đàm Kỳ Phúc hoảng sợ, kinh hãi Ông ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Hải Minh, trong lòng đang lo lắng! Trở lại phòng họp, Triệu Hải Minh và những người khác lạnh lùng nhìn Trần Bình và Tô Tình đang thờ ơ.
“Haha, Chủ tịch Trần, trong vòng chưa đầy mười phút nữa, ông Đàm sẽ ép buộc mua lại công ty của anh rồi.
Khi điêu đó xảy ra, anh sẽ không phải là cái gì cả.”
Ánh mắt Triệu Hải Minh đắc ý, chế nhạo, nói.
Thật sự là rất buồn khi phải nhờ ông Đàm đối phó với một thằng nhóc như này.
Tuy nhiên, vậy cũng tốt.
Điều này giúp mình loại bỏ mọi rắc rối trong tương lai, một lân và mãi mãi! Lý Hạ cũng cười lạnh, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nói: “Tô Tình, bây giờ cô vẫn còn thời gian để hối hận đấy.
Chỉ cần cô nguyện ý làm người yêu của tôi, tôi có thể nói giúp cô trước cổ đông Triệu, để cô làm phó tổng giám đốc, thế nào? Tốt hơn là đi theo một người như Trần Bình chứ?”
Nói xong, anh ta mỉa mai liếc nhìn Trân Bình, người đang khoanh tay đứng một bên.
Người này vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán vậy.
Lý Hạ nhìn như vậy có chút khó chịu, nhướng mày lên, trâm giọng quát Trần Bình: “Chủ tịch Trần, đến bây giờ mà anh vẫn không muốn hòa giải sao? Chẳng lẽ muốn bị đánh cho đầu rơi máu chảy mới chịu thua hả?”
Trần Bình liếc nhìn Lý Hạ, trâm ngâm một chút rồi nói: “Anh sẽ có kết cục rất thảm.”
Nghe vậy, Lý Hạ bùng nổ, tức giận gâm lên: “Được lắm! Trần Bình, anh thật sự là rất kiêu ngạo! Anh chỉ là người sáng lập một công ty nhỏ mà lại dám không coi ai ra gì, haha, tôi muốn nhìn xem, lúc anh bị ông Đàm dẫm dưới chân thì cầu xin tha thứ như thế nào!”
Chết tiệt! Anh ta dựa vào cái gì mà có thái độ và ánh mắt như vậy chứ? Anh ta nghĩ mình có thể thoát được ông Đàm sao? Đừng làm trò cười! Một người như ông Đàm chỉ cần giơ tay lên là có thể quét sạch công ty này! Nghĩ như vậy, Lí Hạ cười lạnh, ánh mắt trở lên lạnh lùng, chỉ cân công ty được mua lại, mình sẽ được làm tổng giám đốc, đến lúc đó Tô Tình có lẽ sẽ phải cầu xin mình thương xót sao? Hahal Anh ta thèm muốn Tô Tình, không phải là ngày một ngày hai.
Trong lòng Lý Hạ vô cùng kϊƈɦ động vì nghĩ có thể chiếm được Tô Tình,.
Tuy nhiên.
Trần Bình lạnh lùng nhìn anh ta, lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Gần đến rồi.”
Cái gì gần đến chứ? Mọi người đều ngán ngẩm.
“Đừng có giả vờ nữa!”
Triệu Hải Minh hừ lạnh, còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên!img
——————-