Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn do Trần Bình gửi tặng, Giang Quốc Xương giận run cả người, mặt đỏ gay chỉ vào Trần Bình và hét lên: ‘Mày, mày! Mày quá kiêu ngạo, mày không coi Giang Quốc Xương tao ra gì đúng? Trần Bình, đừng quên tao là chú hai của Giang Uyển, chú hai ruột đấy! Có đánh gãy xương gân vẫn còn liền, mày làm như vậy sau này tao sẽ nói lại cho Giang Uyển biết.
Mày nghĩ xem nó sẽ đứng về phía mày hay là đứng về phía tao?”
Giang Quốc Xương tức đến mức sùi bọt mép, Trần Bình này dám tặng quà như thế, đây không phải là tự nguyền rủa mình chết sớm sao? (*)”
Tặng đồng hồ’ trong tiếng Trung đồng âm với “tiễn về nơi an nghỉ cuối cùng”
.
Giang Quốc Thịnh trông cũng rất tức giận, chỉ vào Trần Bình phẫn nộ quát: “Láo xược! Trần Bình, cậu chỉ là con cháu trong nhà, sao cậu dám tặng quà như vậy cho bậc cha chứ? Nếu anh trai và chị dâu tôi biết chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ nghiêm khắc trách phạt cậu”
Sắc mặt Giang Quốc Thịnh lạnh lùng, trên mặt tràn đầy giận dữ.
Trần Bình chết tiệt này đúng là láo toét! Những người khác nhìn thấy Trần Bình tặng quà như thế cũng sửng sốt một lúc, sau đó tức giận chỉ vào Trần Bình mắng: “Chủ tịch Trân, anh làm như vậy là rất không lễ phép!”
“Đúng đấy, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng anh sẽ không có chỗ đứng ở đây nữa.
Ở Thượng Giang chúng ta luôn quan trọng đạo đức.
Cậu nhỏ mọn làm ra chuyện như vậy, nếu là trước kia thì đúng là một nỗi ô nhục “Trần Bình, còn không mau xin lỗi chủ tịch Giang đi! Hôm nay cậu tới đây chắc là cũng muốn cúi đầu với chủ tịch Giang.
Nếu cậu muốn cúi đầu tại sao lại làm ra chuyện mất trí như vậy? Sợ là đây chỉ là mơ tưởng hão huyền của cậu thôi!”
——————-