Người Thừa Kế Hào Môn


Giờ khắc này, Trần Bình hóa thân thành chiến thần, vẻ mặt lạnh lẽo, trong con ngươi lộ ra sát khí lạnh thấu xương tủy.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng đều sợ ngây người.

“Hừ! Hừ!”

Khí thế thật là đáng sợ.

Đây vẫn là Trần Bình nhu nhược lúc trước sao? Thật là khủng bố quá đi mà.

Giang Quốc Xương cũng bị tiếng gầm giận dữ của Trần Bình làm cho sửng sốt, lập tức lui về phía sau hai bước, run rẩy nói: “Mày, mày muốn làm gì?”

Sắc mặt Trần Bình lạnh lùng, Trịnh Thái phía sau vung tay lên, mười mấy tay đấm mặc tây phục đen nhanh chóng khống chế những người khác.

“Thả bọn tao ra! Chúng mày dựa vào đâu mà dám bắt bọn tao?”


“Buông ra! Trịnh Thái, sao bây giờ ông lại như vậy? Ông chính là kiêu ngạo của Thượng Giang, sao ông lại làm vệ sĩ cho tên này chứ?”

“Trân Bình, mau bảo bọn họ dừng tay lại, mày như vậy là đang tự làm khó mình đấy!”

Vài người phẫn nộ gào thét, nhưng đám người Trịnh Thái hoàn toàn không nghe lọt tai.

Bọn họ đang chờ chỉ thị tiếp theo của Trần Bình.

Lúc này, Trần Bình vẻ mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Quốc Xương trước mặt, nhấc chân đi về phía đối phương.

Điêu này làm cho cả người Giang Quốc Xương toát mô hôi lạnh, giống như đối mặt với kẻ thù đông đảo, vô cùng hoảng sợ quát lên: ‘Mày đứng lại đấy, mày muốn làm gì? Mày không đến lúc có người tìm mày gây sự sao? Giang Quốc Xương hoảng sợ, ánh mắt không ngừng ra hiệu với Giang Quốc Thịnh đứng bên cạnh.

Giang Quốc Thịnh cũng không phải đồ ngốc, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.img






















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận