Gấp đôi? Trời ạ! Nhϊế͙p͙ Thành Thiên kinh ngạc, lúc này, đầu óc ông ta trống rỗng.
Chính xác là gấp đôi! Nhà đầu tư này ra tay cũng rộng rãi quái Đây chính là tài lực của cậu Trân sao? Kinh khủng! Quá kinh khủng! “Cậu Trần, cậu xác định đầu tư gấp đôi sao?”
Nhϊế͙p͙ Thành Thiên hoảng hốt, kϊƈɦ động hỏi lại.
Thật khó tưởng tượng, đại gia nghìn tỷ lại có lúc thất thố thế này.
Trần Bình liếc nhìn Lỗ Hoa Nhạc, nói: “Ông nói chuyện với ông ta, tôi còn có chút việc, đi trước đây.
Dứt lời, Trần Bình liên rời khỏi phòng bao.
Điều này làm cho Nhϊế͙p͙ Thành Thiên sững sờ hồi lâu, cuối cùng phát hiện Lỗ Hoa Nhạc đang tủm tỉm cười chúc mừng mình: “Lão Nhϊế͙p͙, tôi đã nói là ông có thể làm được, cậu Trần rất yên tâm về ông, tới đây nhanh, chúng ta cùng nói chuyện.”
Sau khi Trần Bình rời khỏi phòng bao, một giọng nói bất chợt vang lên, mang theo vài phần kinh ngạc và coi thường.
“Trần Bình, sao anh lại ở đây?”
Trần Bình quay lại thì nhìn thấy một người ăn mặc đồ tây giày da, trông rất sang trọng đi tới.
Giọng điệu này làm cho người nghe thấy rất khó chịu.
Trần Bình nhíu mày nhìn Giang Lượng ăn mặc sáng sủa, hai tay đút túi quần, mặt mũi tràn đầy giêu cợt đi về phía mình.
Đi tới phía trước, Giang Lượng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Bình một lượt từ trêи xuống, sau đó chỉnh cổ áo giễu cợt: “Được rồi, Trần Bình, đồ rác rưởi, còn đến được cả Hoàng Đình này cơ à, cũng đỉnh đấy.”
Vừa nói anh ta vừa giơ ngón tay cái lên, nhưng sự mỉa mai trong lời nói rất mạnh mẽ.
Trần Bình nhíu mày lại, vẻ mặt có chút chán ghét.
Tôi làm gì ở đây có liên quan đến anh không? Đúng là lòng dạ kẻ bỉ ổi.
Trần Bình lắc đầu, không định cùng Giang Lương nói chuyện, xoay người rời đi.
Nhưng là, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Giang Lượng thì làm cho anh ta rất khó chịu! Móa! Một thăng con rể vô dùng nhà họ Giang, người người chê là nghèo rách lại dám không nhìn mình vào mắt.
Vả lại, anh ta còn đang buồn bực chuyện ban nãy ở Hội Thương Mại Thượng Hải, bâyimg
——————-