Diệp Phàm nói không sai, Bàng Độc đương nhiên cũng biết.
Cú đá vừa rồi của Diệp Phàm đã tác dụng rất nhiều lực vào cơ thể anh ta, nếu như anh ta dám dùng lực thì sẽ khiến hai nguồn lực va chạm vào nhau, nội tạng của anh ta sẽ không chịu nổi, chỉ có thể vỡ nát! Đấn lúc đó, anh ta chính là một kẻ tàn phết Mà tổng cục Cửu Châu thì không cần kẻ tàn phế! Bàng Độc không dám lộn xộn, chỉ có thể quỳ trêи mặt đất, thừa nhận cơn đau đớn ở bụng.
Anh ta không thể tin được tự nhiên lại có lực đi vào từ phía sau cửa khu vực thứ hai hay thậm chí là khu vực thứ ba, hay xuất hiện ở bên ngoài! Lần này tổng cục Cửu Châu tuyển thí sinh, ngoài trừ những người quản lý ra thì anh ta chưa từng thấy qua Diệp Phàm! Như vậy, chỉ có hai lí do để giải thích tình trạng trước mắt.
Thứ nhất, anh ta là thành viên của Ngũ Các, có thể tự do ra vào tổng cục Cửu Châu.
Thứ hai, anh ta là đồ vứt đi, là người đang bị tổng cục Cửu Châu truy nã.
Còn về phân là lí do nào thì Bàng Độc không dám tùy ý suy đoán! Nếu như là thành viên của Ngũ Các thì Bàng Độc chỉ có thể tự nhận bản thân không may mắn, đành phải xin lỗi.
Nhưng nếu như là nguyên nhân sau thì Bàng Độc nhất định phải báo cáo cho tổng cục Cửu Châu để xác định thân phận của đối phương.
Nếu không để một tên như vậy xông ra thế giới bên ngoài nhất định sẽ gây tai họa, sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của cấu trúc thế giới.
Trong khi Bàng Độc đang suy nghĩ thì ở bên kia, Dao Cơ Tuyết đi tới với sắc mặt lạnh như băng, liếc nhìn Bàng Độc quỳ ở dưới đất, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi: “Anh là ai? Anh có biết chuyện gìimg
——————-