Người Thừa Kế Hào Môn


Giờ khắc này, Dao Cơ Tuyết lắp bắp, ánh mắt tràn đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ, nhìn chằm chằm huyền thiết lệnh chữ “Vương”

trong tay, ánh mắt không ngừng đảo qua lại, muốn so sánh người đàn ông phóng đãng không kiềm chế được trước mắt này với anh hùng đội trời đạp đất như môn đồ thất vương.

Vẻn vẹn chỉ là trong vài giây, Dao Cơ Tuyết đã hóa đá! Môn đồ thất vương, chiến thần trong mắt tất cả bọn họ, vị vương có được vinh dự tối cao mà lại là người đàn ông trước mặt này! Chuyện này, chuyện này không thể xảy ra được! Thế giới quan của Dao Cơ Tuyết sắp sụp đổ mất rồi! Cô ta vẫn luôn kính sợ môn đồ thất vương, thần bí, không gì sánh bằng, có thể làm tất cả môn đồ phải dốc sức mình.

Vậy mà anh ta lại là một trong môn đồ thất vương! “Anh, anh là môn đồ thất vương?”

Dao Cơ Tuyết luôn không tin, nhưng vẫn run như cầy sấy hỏi ra miệng.

Sự tôn tại như vậy, cô ta hoàn toàn không thể chống cự được! Dù là bốn người bọn họ có nhiều hơn nữa, hoặc là lần này chấp sự của tổng cục Cửu Châu rải rác ở bên ngoài có nhiêu hơn nữa thì cũng không thể địch nổi! Môn đồ thất vương có quá nhiều thần thoại, có quá nhiều thần bí! Người như vậy thì không nên xuất hiện tại thế gian.

Bởi vì, sự xuất hiện của bọn họ đại diện cho hủy diệt, đại diện cho cái chết! Đông thời, cũng đại diện cho hy vọng, đại diện cho tương lai! Dao Cơ Tuyết hỏi những lời này ra khỏi miệng, Bàng Độc và một người đàn ông ôn hòa âm trâm khác ở phía sau đều toát ra vẻ chấn động trong màu mắt! Cái gì? Anh ta là môn đồ thất vương?! Chuyện này không thể xảy ra được! Nhưng khi bọn họ nhìn thấy huyền thiết lệnh chữ “Vương”


trong tay Dao Cơ Tuyết thì sự không tin của bọn họ cũng chỉ có thể hóa thành nỗi chấn động cùng cực! Huyền thiết lệnh chữ “Vương”

! Vậy mà lại là huyền thiết lệnh chữ “Vương”

! Lễ nào kẻ trước mặt này là một trong thất vương! Giờ khắc này, Bàng Độc mới hiểu được người đàn ông mà vừa rồi mình đối mặt chính là kẻ như thế nào!img
























——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận