Trong quán bar, D.J chơi nhạc ồn ào, tâm trạng của Trần Bình lúc này khó mà bình tĩnh được.
Đặc biệt là những câu mà Diệp Phàm nói vừa rồi, chúng đã vượt quá khả năng nhận thức của anh.
Tổng Cục Cửu Châu và thế giới phía sau cánh cửa, hiện tại anh muốn đi vào bên trong xem càng rốt cuộc là cái dạng gì.
Ngoài ra, tìm những gì mẹ để lại cho anh.
“Diệp Phàm, nói cho tôi biết, cha tôi ở Tổng Cục Cửu Châu, hay trong số các đệ tử mạnh như thế nào?”
Trần Bình hỏi, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt nghiêm nghị.
Diệp Phàm nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn anh, nói: “Không ai biết cha cậu mạnh cỡ nào, bởi không ai tiếp được ba chiêu của ông ấy.
Đây là số liệu đã biết và được các môn đồ công nhận.
Sự cứng rắn của cha cậu không chỉ ở mọi khía cạnh trêи cơ thể, mà còn thể hiện ở tư tưởng và suy nghĩ của ông ãy.
Nói thế này, tôi là tay sai của cha cậu thì có lẽ một chiêu cũng không tiếp được.”
Nghe vậy, hai mắt Trần Bình run lên.
Cha mạnh như vậy? “Anh nói, hắn đã từng một mình đột phá hai cửa kia, giết chết tám vị môn đồ kia? Chuyện này là thật sao?”
Trần Bình lại hỏi.
Anh vẫn còn nghỉ ngờ về những gì Diệp Phàm vừa nói, vì cha anh rất cứng rắn, tại sao ông ấy lại chọn từ bỏ vào giây phút cuối cùng? Rốt cuộc là ông ấy thấy cái gì? Hay là nói, ông ấy hiểu được cái gì? Tại sao ông lại nói rằng nếu ông ấy trở thành một tiến sĩ như thế và mở cánh cửa cấm ky, nền văn minh hiện tại sẽ bị hủy diệt? “Chuyện này là thật.
Hồi đó làm rúng động tất cả các nước! Cha cậu đã giết tám môn đồ đó và trọng thương sáu vị bằng sức mạnh của một người, và lập nên danh tiếng! Cũng chính từ đó, các nước khác không dám ho he đến lãnh thổ của chúng ta.
Chúng ta mới có thể tôn tại và phát triển trong nhiều năm như vậy.”
——————-