Người Thừa Kế Hào Môn


Nhận được sự đồng ý của Trần Bình, Hậu Nguyên không do dự nữa, bước lên đạp thẳng vào mặt của Vương Quy.

Nhất thời, trêи mặt Vương Quý lập tức có thêm một dấu chân size bốn mươi hai.

Ngay sau đó, Hậu Nguyên bước lên trước túm lấy cổ áo Vương Quý hung hăng ném xuống đất ba bốn lần, đến khi Vương Quý kêu thảm thiết đòi ngừng lại, khuôn mặt đầy vết máu tươi, anh ta mới túm lấy cổ áo Vương Quý, kéo Vương Quý như kéo một con lợn đến trước mặt Trần Bình.

Đây… Vương Quý sửng sốt, quên cả kêu lên.

Anh Nguyên có ý gì đây? Không chỉ Vương Quý.

Còn có đám đàn em đang quy trêи mặt đất cũng ngây ra.

Tại sao lại kéo ông chủ đến trước mặt tên nghèo nàn này? Ngạc nhiên nhất là Đỗ Hạo cùng đàn em của anh ta.

Hai người ngây ra nhìn cảnh tượng này, miệng không tự chủ được mà há ra.

Trần Bình? Chuyện này liên quan gì đến Trần Bình? Mà lúc này, Hậu Nguyên túm lấy cổ áo Vương Quý mở miệng nói: “Bây giờ mày đã biết sai ở đâu chưa?”

Ánh mắt Vương Quý dừng trêи người Trần Bình cùng Hậu Nguyên, khuôn mặt mù tịt nói: “Thằng nhóc này?”


Bộp! Hậu Nguyên lần nữa hung hăng đập đầu Vương Quý xuống đất, sau đó mới nói: “Mày nói gì cơ?”

Vương Quý lập tức phản ứng lại ngay: “Tôi sai ở chỗ tôi chọc vào người anh em này sao?”

Bịch! Nhưng không ngờ rằng Hậu Nguyên lại đập đầu của Vương Quý xuống đất lần nữa, đến lúc Vương Quý choáng váng hoa mắt: “Gọi cậu chủ Trần Bình là anh em? Mày cũng xứng sao?”

Nhất thời, Vương Quý chỉ muốn khóc cho xong.

Thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy, cho dù là bạn của cậu Nguyên cậu, tôi kêu một tiếng anh em cũng không quá đáng chứ.

Nhưng anh ta cũng không dám cãi lại Hậu Nguyên, anh ta vội vàng nói: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên chọc vào vị đại ca này! “Thế còn tạm được.”

Hậu Nguyên ha ha cười, lúc này mới thả Vương Quý ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Bình nói: “Cậu chủ Trần Bình, cậu muốn xử lý thằng béo chết dẫm này thế nào?”






























——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận