Người Thừa Kế Hào Môn


Từ nãy đến giờ Thập Thất không hề động thủ lúc này câm cây đao Hồ Điệp lên.

Vèo hai tiếng! Ở giữa không trung đao Hồ Điệp lao ra, con dao xoay tròn theo hình hoa sen sau đó chính xác quét qua bắp đùi của A Nhi.

Sau đói Đao Hồ Điệp bay trở lại, Thập Thất bắt lấy dao trong tay! Phốc hai chân A Nhị quỳ trêи đất, chân đã chảy máu! Gã ta trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về cô gái lạnh lùng trong trẻo.

Giống như một bông hồng đen sống trong chết chóc.

“Cô, cô là…”

A Nhị không thể tin tưởng nói, trong mắt tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, giống như gặp phải một người rất cường đại vậy! Một cô gái như vậy, thực lực tuyệt đối không phải bình thường! A Nhị làm việc nhiêu năm như vậy, nhiều lần làm nhiệm vụ ám sát, hơn năm mươi lần ám sát chưa lần nào thất bại! Nhưng hôm nay gã ta lại thu trong tay một tiểu nha đầu! Hơn nữa cô gái trước mặt này rõ ràng không thể hiện hết thực lực! Phanh! Lúc A Nhị còn đang khϊế͙p͙ sợ, Thập Thất đã đi đến vung chân đá vào cằm A Nhị! Trong nháy mắt, răng trong miệng A Nhị bị bay ra, một ngụm máu đỏ tươi phun rai Tiếp theo, Thập Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm A Nhị đã ngã xuống đất hỏi: “Ai phái cậu tới? A Nhị cười gượng hai chân bị thương.


Gã ta chưa từng chật vậy giống như hôm nay.

“Tôi sẽ không bán đứng cố chủ, muốn chém muốn giết tùy ý.”






















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận