Đỗ Vĩnh Đức nghe vậy, sắc mặt ngay lập tức trở nên nặng nề, giờ phút này ông ta đã tiến vào tòa nhà cao ốc của Tập đoàn Đô Thị, đứng trong thang máy cá nhân chuyên dụng được mạ vàng, lao thẳng tới tầng cao của tòa nhà đồ sô.
Dĩ nhiên, không phải là tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của tòa nhà là khu vực làm việc của gia chủ nhà họ Đỗ, Đỗ Thế Dân, là tầng có tâm nhìn bao quát hết toàn bộ phong cảnh của Sở Châu Hán! Ông ta ở tầng thứ năm đếm ngược từ tâng cao nhất xuống.
Thật ra thì, số tâng trong tòa nhà cao ốc của Tập đoàn Đỗ Thị cũng tượng trưng cho địa vị và thân phận của chủ nhân tầng lầu đó trong nhà họ Đỗ.
Đô Vĩnh Đức thân là chú Năm của gia chủ Đỗ Thế Dân của nhà họ Đỗ, cho nên địa vị và sức ảnh hưởng của ông ta ở trong nhà họ Đỗ đương nhiên là không hề nhỏ.
Hơn nữa, ông ta còn chủ yếu phụ trách việc quản lý các hoạt động mua bán và xuất khẩu nước ngoài của nhà họ Đỗ.
Giờ phút này, Đỗ Vĩnh Đức đi ra khỏi thang máy, tiến tới đẩy mở cửa phòng làm việc màu vàng của chính mình, trêи mặt là nụ cười nhạt trộn lẫn với vẻ giận dữ ngập tràn, bước tới trước khung cửa sổ lớn bằng kính sát đất, nhận lấy ly cà phê mà người giúp việc đưa tới, sau đó mới trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, cậu nói tôi không có bản lĩnh, vậy thì tôi đúng là phải nhìn cho kỹ một chút, xem xem cậu có thể gây ra được sóng gió gì ở mảnh đất Sở Châu Hán này!”
Lúc này, ở phía sau lưng của ông ta có một hàng trai gái mặc Tây trang màu đen đang vội vàng mang theo “công cụ và thiết bị kiếm cơm ăn”
đi đến.
Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Đỗ Vĩnh Đức cho nên mới nhanh chóng chạy tới nơi này.
Trong điện thoại, Trân Bình dùng giọng nói lạnh lùng cất tiếng: “Vậy thì ông hãy nhìn choimg
——————-