Người Thừa Kế Hào Môn


Đỗ Sanh.

Trần Bình nhíu chặt mày, sắc mặt trầm lại, xoay người nhìn tòa cao ốc chọc trời kia của Tập đoàn của họ Đỗ.

Dường như anh có thể nhìn thấy phía sau cửa sổ nào đó của tầng cao nhất có một bóng người đứng, cũng đang nhìn mình.

“Nếu tôi ra tay với nhà họ Đỗ thì có mấy phần thắng?”

Trần Bình hỏi.

Mặt mày Hàn Mân đầy nghiêm túc, tự hỏi trong chốc lát rồi nói: “Dựa theo vốn liếng và nhân viên mà ngài có thể vận dụng trước mắt thì chỉ có bốn phần.

Dù sao nơi này cũng là Sở Châu Hán của nhà họ Đỗ, không phải đảo Thiên Tâm của nhà họ Trần.

Thực lực và sức mạnh của nhà họ Trần ở chỗ này sẽ yếu đi một nửa.


Hơn nữa, nhà họ Đỗ và nhà họ Trần bây giờ vẫn có quan hệ hợp tác, những trưởng lão trong nhà chắc là sẽ không đồng ý để ngài ra tay với nhà họ Đỗ.”

“Chỉ có bốn phần sao?”

Ánh mắt Trần Bình lạnh lùng, giọng nói mang theo vẻ không vui.

“Nếu tôi ra khỏi nhà họ Trần, tự mình ra tay với nhà họ Đỗ thì sao?”

Trần Bình xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hàn Mân hỏi.

Hàn Mân bị những lời này của Trần Bình hỏi đến ngây ra.

Cái gì mà ra khỏi nhà họ Trần? Chẳng lẽ cậu chủ còn có lực lượng và chiêu do chính mình chuẩn bị? “Cậu chủ, Hàn Mân không hiểu ý của ngài.

Ngài không muốn dùng sức mạnh của nhà họ Trần mà tự đối phó nhà họ Đỗ sao? Đó là điều không thể! Nhà họ Đỗ không dễ đối phó như ngài tưởng đâu, ngài nhất định không được mạo hiểm.”

Hàn Mân đã bị dọa, nếu như cậu chủ mạo hiểm bản thân để ra tay với nhà họ Đỗ rồi xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn thì cô ta đều không gánh vác nổi.

Trần Bình mỉm cười, khóe miệng thản nhiên, nói: “Đừng khẩn trương như thế, tôi chỉ hỏi thôi mà.”

Lúc này Hàn Mân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô ta nhìn cặp mắt thấu suốt kia của Trần Bình thì trong lòng vẫn khá hoảng loạn.

Rốt cuộc cậu chủ muốn làm cái gì? “Gô hiểu biết bao nhiêu về Đỗ Vĩnh Đức?”

Trần Bình hỏi lại.

Hàn Mân nhanh chóng trả lời: “Đỗ Vĩnh Đức là chú năm của Đỗ Thế Dân, ở trong gia phả nhà họ Đỗ khá có uy vọng.


Lúc trước Đỗ Thế Dân lên nắm quyền, Đỗ Vĩnh Đức cũng là một trong những người giúp đỡ cho nên, mấy năm nay Đỗ Vĩnh Đức hô mưa gọi gió ở nhà họ Đỗ.

Hoa Thành của nhà họ Đỗ cũng là đất phong của Đỗ Vĩnh Đức.

Ông ta là đại gia trưởng của toàn bộ Hoa Thành, đại biểu cho thể diện của thành phố.

Nếu ngài ra tay với ông ta thì nội bộ nhà họ Đỗ nhất định sẽ hỏi đế.

Vì vậy, ngài vẫn nên suy xét lại chuyện muốn đối phó với nhà họ Đỗ này,.”

Nói xong câu đó, Hàn Mân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ đợi Trần Bình hỏi.

Trần Bình lại hừ cười hai tiếng, nói: “Ý của cô là tôi vẫn không thể ra tay đối với nhà họ Đỗ?”

Hàn Mân mang thần sắc phức tạp, nói: “Suy xét đến sự an toàn của ngài, tôi không kiến nghị ngài ra tay đối với nhà họ Đỗ vào lúc này.

Ít nhất, phải đợi sau khi quản gia Kiều sắp xếp nhân viên tiến vào Sở Châu Hán thì ngài mới có thể ra tay.”


















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận