Người Thừa Kế Hào Môn


Đỗ Vĩnh Đức vừa dứt lời thì mười người bảo vệ mặc đồ đen cầm theo côn sắt nhào thẳng về phía Trần Bình và Hàn Mail Đỗ Vĩnh Đức đứng khoanh tay ngoài vòng vây, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Bình rồi cười lạnh.

Thậm chí ông ta đã tưởng tượng ra được cái cảnh Trần Bình quỳ xuống cầu xin ông ta tha thứ.

Dám ra tay với nhà họ Đỗ, chính là tìm đường chết! Vẻ mặt của Hàn Mai rất lạnh lùng, cô ấy bảo vệ Trần Bình sau lưng mình rồi nói: “Cậu chủ, nơi này để tôi lo, cậu tìm cơ hội chạy đi, đừng quay đầu lại!”

Trần Bình hơi giật mình, anh nhìn bóng lưng lả lướt của Hàn Mai trước mặt mình, giờ đây cô ấy đang vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, các cơ săn lại làm cho đường cong trước sau lại càng thêm rõ ràng.

“Được rồi, tôi xử lý được, mười tên bảo vệ mà thôi, đúng lúc để luyện tay.”

Trần Bình đưa tay vỗ vai Hàn Mai sau đó kéo cô ấy lại phía sau mình.


Hàn Mai thấy thế thì rất căng thẳng: “Cậu chủ, cậu đừng làm thể, trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu.

Chỗ này để tôi ngăn cản, cậu mau đi đi!”

Đương nhiên là Đỗ Vĩnh Đức cũng thấy cảnh này, ông ta giận tím mặt: “Mẹ! Ở trước mặt tao lại còn liếc mắt đưa tình à? Chúng mày làm gì thế, xông lên cho tao! Đập chết thằng kia đi, còn Chủ tịch Hàn thì đưa tới phòng làm việc của tao, đúng lúc tao có mấy hợp đồng mấy tỷ cần bàn bạc với Chủ tịch Hàn!”

Hàn Mai nghe thế thì nhíu mày, cô trừng mắt nhìn lão già háo sắc kia.

Mười người bảo vệ xung quanh nghe thấy Đỗ Vĩnh Đức ra lệnh thì lập tức xông lên! Một người trong đó giơ côn sắt lên đập vê phía Trần Bình! Nhưng Trần Bình còn chẳng thèm tránh! “Cẩn thận!”




















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận