Người Thừa Kế Hào Môn


Đỗ Vĩnh Thọ cười nhẹ và đứng chắp tay sau lưng.

Trước mặt ông ta là hàng trăm vệ sĩ của nhà họ Đỗ được trang bị vũ khí tận răng, tất cả đều được trang bị súng.

Đây không phải là thanh niên mang theo trường kϊƈɦ sao? Cái thời đại gì thế này, vẫn có người mang theo thứ đồ chơi này, đây là đại hội võ thuật sao? Vô cùng, vô cùng nực cười! Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Diệp Phàm cười nhạt, giơ hai tay lên, trường kϊƈɦ Xích Giao lại kêu lên vài tiếng “ong ong”

, và toàn bộ thanh trường kϊƈɦ run rẩy dữ dội! Sau đó.

Ầm ầm ầm! Thanh trường kϊƈɦ Xích Giao được nhấc lên, xoay tròn trêи không tạo thành một luông ánh sáng đỏ, cuối cùng quay trở lại tay Diệp Phàm! Soạt! Trần Bình cầm một thanh trường kϊƈɦ Xích Giao, ném ra tạo thành một luông ánh sáng đỏ rực như lửa, đầu trường kϊƈɦ chỉ thẳng vào Đỗ Vĩnh Thọ phía sau đám người cách đó trăm mét, lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”

Đỗ Vĩnh Thọ sững sờ, nhìn thấy đầu trường kϊƈɦ Xích Giao đỏ rực chỉ vào mình, lập tức bay lên tức giận, chỉ vào phía xa rồi hét lên: “Hạ hắn cho tôi!”


Ngay lập tức! Hàng chục vệ sĩ được vũ trang đầy đủ đột nhiên lao về phía Diệp Phàm! Tuy nhiên.

Khóe mắt Trần Bình lạnh lẽo, thân thể chìm xuống, hai chân co lại, dùng sức nện mạnh, sau đó đột nhiên đạp xuống đất! Rầm! Mặt đất nổ tung, Trần Bình bắn ra như sao băng, anh cầm trường kϊƈɦ Xích Giao quét mạnh, một mảng màu đỏ bắn ra, mấy chục vệimg
























——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận