Khi Trần Bình nghe thây âm thanh này, anh sợ đến mức hai chân mềm nhữn, loạng choạng suýt ngã.
Giang Uyển, người luôn lịch sự, hiền lành, rộng lượng và ăn nói nhẹ nhàng, sinh một đứa bé lại lập tức bộc lộ bản tính.
Quả ớt nhỏ sao? Trần Bình không thể trì hoãn và lao thẳng vào phòng phẫu thuật.
Anh bước chậm đến bên cạnh bàn mổ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Uyển.
Xót xa! Lúc này trán Giang Uyển đầy mồ hôi lạnh, là do đau đớn chảy ra! Cả khuôn của cô văn vẹo vì quá đau, hét đến khản cả cổt “A! A!”
Giang Uyển gào thét, nghiêng người nhìn Trần Bình quát: “Tôi…tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh nữa…đau quá…con trai, tại sao con vẫn chưa ra…”
Trần Bình năm chặt tay Giang Uyển và tiếp tục động viên, an ủi cô, nói: “Giang Uyển, cố lên, anh sẽ không bao giờ để em phải sinh con nữa.”
Trần Bình cảm thấy rất đau lòng, nhưng bây giờ anh không thể giúp gì được.
Khi lần trước sinh Tiểu Mễ Lạp, nó cũng không khó sinh như vậy mà.
Tại sao, đến lượt đứa con này lại khó sinh như thế.
Bên cạnh, các bác sĩ và y tá tiếp liên tục hướng dẫn Giang Uyển: “Thưa cô, cố gắng hơn nữa, đầu của đứa trẻ đã ra rồi.”
Giang Uyển gồng hết sức, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay của Trần Bình, hét lớn: “Tôi…tôi…a!”
Cuối cùng, sau một tiếng hét lớn, bác sĩ và y tá rất phấn khích ôm một đứa bé và hét lên: “Thưa cô, ra rồi, đó là một bé trai”
.
Giang Uyển yếu ớt, hai mắt mờ mịt, nhìnimg
——————-