Người Thừa Kế Hào Môn


Người đàn ông mặc đồ tứ thân kia đẩy đẩy kính, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt rồi hỏi lại: “Đế sư muốn hỏi vê chữ này hay về người này?”

Người đàn ông mặc trường bào màu trắng có thêu rông phượng kia hơi nghiêng người nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh rồi cười hai tiếng và hỏi: “Chữ này thế nào?”

“Mạnh mẽ, dứt khoát, nét bút có lực, đem lại cảm giác Lưỡng tấn di phong.

Đế sư, chữ này đáng giá nghìn vàng.”

Người đàn ông trung niên kia hơi cúi người xuống nói.

Để sư cười lớn rồi hỏi tiếp: “Thế còn người thì sao?”

Người đàn ông trung niên kia nhếch mép, lộ ra một nụ cười khó hiểu, nói: “Đế sư hiểu rõ về người này hơn tôi.”

Đế sư nghe xong thì để chiếc bút đang cầm trong tay lên thư án, rồi phất tay áo, để hai tay lên trước bụng, nói: “Nói ra ta nghe thử.”


Người đàn ông trung niên nghe vậy, tuân lệnh trả lời: “Tiên vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”

(Trước đây chưa từng có ai như vậy, sau này chắc cũng không có ai bì được.) Chỉ có tám chữ nhưng khiến Đế sư cau mày, nhìn ra ngoài cung điện.

Dường như một ánh mắt cũng có thể xuyên thấu hết cả đế cung rộng lớn, tráng lệ này.

Một lúc sau, Đế sư khẽ gật đầu rồi cười: “Ta và hắn so sánh với nhau thì ai hơn ai kém?”

Người đàn ông trung niên kia nghe vậy thì càng cúi người sâu hơn, nói: “Hắn ta hơn Đế sư ở chỗ có tài mưu lược hơn, tính toán cũng thâm sâu hơn.”

Vừa dứt lời, người đàn ông đeo kính mặc đồ tứ thân kia lập tức quỳ xuống nền đá màu xanh lục.

Hai mắt Đế sư rực lên như đuốc, cả người toát ra một luồng khí lạnh ghê người.

Sau đó Để sư cười rồi nói: “Tử Thu à, loại người như ông đúng là khiến người khác chán ghét.

Sao tôi không thể nghe được từ miệng ông một câu nói dối? Lẽ nào, trong lòng ông, ta lại thua kém như vậy sao? Rốt cuộc lão già Trần Thiên Tu kia có gì hơn ta?”

Người đàn ông trung niên đang quỳ dưới đất kia lập tức cúi thấp người hơn nữa, rồi trả lời: “Đế sư biết rõ từ trước tới nay tôi không hề nói dõi, Đế sư cần gì phải hỏi tôi như vậy?”

Để sư nghe thấy như vậy thì cảm thấy hơi bất ngờ rồi sau đó cười lớn hai tiếng và nói: “Đứng dậy đi.”

Nói rồi, người đàn ông trung niên kia lại đứng lên, trở lại bên cạnh Đế sư.

Để sư trầm ngâm nhìn ra xa rồi đột nhiên hỏi: “Tình hình chỗ Quý Tôn như thế nào rồi?”

Tử Thu trả lời: “Đã làm theo mệnh lệnh của Đế sư, bãi bỏ vị trí chí tôn, để ông ta cáo lão về quê.”


“Ông ta có nói gì không?”

Đế sư hỏi.

Tử Thu trả lời: “Ông ta nói Đế sư đối xử với ông ta không công bằng, ra tay quá tàn nhẫn với ông ta.”

Nghe vậy, khóe miệng Đế sư lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông ta vẫn còn không phục, ông nghĩ ông ta có cam chịu như vậy mà quay về không?”

Tử Thu lắc đầu nói: “Người như Quý Tôn, mặc dù cơ thể suy yếu nhưng mưu kế hơn người.

Lần này miễn đi vị trí chí tôn của ông ta, ông ta nhất định không phục, nhất định sẽ còn hành động.”

Đế sư gật đầu, rồi lại cầm bút lên viết sang một tờ giấy khác một từ: “Chém!”




















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận