- Lăng khanh...!ngươi nói gì vậy? – Doãn Hàn kinh hãi.
- Thân phận của Vương cô nương, vốn ít người biết, mong hoàng thượng ân chuẩn, đây cũng là yêu cầu thứ hai của thần – Lăng Phàm nói.
- Chuyện này....!– hướng mắt sang phía Lý Hiền, cầu cứu.
Lý Hiền gật nhẹ đầu.
Doãn Hàn kinh ngạc, lại đưa mắt sang nhìn Lăng Phàm.
- Một lần còn chưa đủ sao? – Doãn Hàn nhíu mày.
- Hoàng thượng, đây là yêu cầu thứ hai của thần, mong Hoàng Thượng ân chuẩn.
Lăng Phàm không giải thích, chỉ chậm rãi nói lại.
Doãn Hàn thở dài.
- Được, vậy cứ như vậy đi.
Hai khanh có thể lui.
- Đa tạ Hoàng Thượng.
"Hai mỹ nhân...!lại đi yêu nhau sao? Mà Lăng Phàm lại lần nữa...!hắn luôn làm ta khó xử" – Doãn Hàn di di thái dương, thở dài thườn thượt.
.
"Với tình cách Lăng Phàm, ta tin hắn sẽ dùng yêu cầu thứ hai để đổi lấy hôn sự này.
Ta bây giờ sẽ đến nói chuyện với hắn, ngươi cũng đi cùng.
Ngươi sẽ làm rể họ Lăng, như hắn mong muốn.
Dù sao, thứ tình cảm sai trái đó, chỉ mỗi hắn chấp nhận, cũng có lợi cho ngươi.
Ngươi thế nào cũng chỉ thích nữ tử, rồi ngươi sẽ có tình cảm với nữ nhi của hắn mà thôi, nữ nhi hắn cũng là mỹ nhân của kinh thành, ngươi sẽ rung động nhanh thôi.
Như vậy là tốt nhất, cho tất cả mọi ngươi.
Ngươi nên nhớ, hãy mỉm cười khi đến phủ tướng quân"
"Ân"
"Về phần Uyển nhi, ngay hôm nay hãy buông lời chấm dứt, càng sớm càng tốt.
Ngươi là người lạnh lùng, chắc dễ dàng thôi mà.
Ngươi có thuận?"
"Được"
"Tốt, còn lại ta sẽ phân phó sau, giờ chuẩn bị đến phủ Lăng tướng quân với ta"
.
Khi Hỏa Lang cùng Lý Hiền trở về Vương phủ, trời cũng đã tối.
Hỏa Lang hướng đến phòng mình, bất ngờ đã thấy Uyển Vân ngồi đó.
Thấy Hỏa Lang trở về, Uyển Vân mừng rỡ, vội chạy đến.
- Lang nhi, ngươi đi đâu với phụ thân vậy? Sao giờ này mới về.
Hỏa Lang cố nhếch môi cười, cay đắng, buông một câu:
- Ngươi đợi ta lâu chưa?
- Không lâu, ngươi đi đâu, thương thế vẫn còn, sao lại chạy đi lung tung nữa rồi?
Nói rồi không ngừng dùng tay, kiểm tra thân thể Hỏa Lang.
Hỏa Lang nắm chặt bàn tay đang di chuyển trên người mình, nhìn chăm chăm vào mắt Uyển Vân.
Bất chợt tay bị Hỏa Lang nắm chặt, mắt Uyển Vân đưa lên, nhìn vào mắt Hỏa Lang.
Uyển Vân sững người, ánh mắt lạnh như băng của nữ tử trước mặt đang nhìn mình, không một tia cảm xúc.
Người Uyển Vân khẽ run lên.
- Lang nhi...!ngươi sao vậy?
- Sư muội.
Ta không còn yêu ngươi!
"Ta không còn yêu ngươi".
Từng từ một như lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực Uyển Vân.
Không thể tin vào tai mình, Uyển Vân run rẩy hỏi lại:
- Ngươi...!nói cái gì? Sao có thể như vậy?
Hỏa Lang cố né tránh ánh mắt người trước mặt, chậm rãi nói:
- Người ta yêu...!hôm nay ta đã nhận ra, đó là Tử Yến, không phải ngươi.
Ta thật sự xin lỗi.
Lại là giọng lạnh lùng, nhưng cảm thấy hơi nghẹn ở cổ họng.
Mắt Hỏa Lang hơi đỏ, chân tay đã bắt đầu bủn rủn.
- Là thật...!sao? – run rẩy.
- Là thật!
- Nhưng...!ngươi đã nói...!ngươi yêu ta, sẽ chiếu cố ta cả đời cơ mà...!sao ngươi có thể...!có thể nói không yêu ta? – Uyển Vân giờ đã khóc thành tiếng.
Hỏa Lang cắn chặt môi, đầu lưỡi đã bắt đầu cảm thấy vị tanh của máu.
- Ngươi...!trước giờ lời ngươi nói...!rốt cục là thế nào? Đâu mới là sự thật? Ngươi...!ngươi hãy nói cho ta hiểu...
- Ta lúc ấy, chưa hiểu đâu là yêu.
Là ta ngộ nhận đã yêu ngươi.
Nay ta biết, ta yêu ai.
Ta yêu Tử Yến.
Thật sự yêu rất nhiều.
Ta và nàng...!cũng sắp thành thân.
Ta...!xin lỗi.
Ta đã phụ ngươi.
Lại nghẹn họng.
Hỏa Lang đầu óc choáng váng, nhưng vẫn phải cắn răng đứng vững.
Ánh mắt lạnh như băng đã xuất hiện nét dao động.
Tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu từng giọt rơi.
Uyển Vân nghe từng từ Hỏa Lang nói, đau đớn lại ùa về.
Gạt đi hai dòng lệ, hít một hơi, nhếch môi cười:
- Ra là vậy.
Vương Hỏa Lang, hãy nhớ kĩ, Lý Uyển Vân ta cả đời này sẽ hận ngươi.
Ngươi lừa dối ta, rồi ngươi sẽ gặp báo ứng.
Còn ta, là ngu ngốc, mới yêu người như ngươi.
Hỏa Lang im lặng.
- Nếu ngươi và Tử Yến đến với nhau.
Ta chúc phúc cho cả hai người – lại cười – Tử Yến là người tốt, lại dịu dàng và xinh đẹp, hai người...!rất xứng...!xứng đôi.
Ta mong, ngươi sau này, sẽ không đối xử với nàng, như đã làm với ta.
Hỏa Lang vẫn im lặng, lồng ngực đau đớn như muốn nổ tung ra.
- Coi như đã xong – Uyển Vân hít một hơi thật sâu – cáo từ.
Xoay người rời đi.
Hỏa Lang như phản xạ, định đưa tay ra nắm lấy, nhưng rồi lại rụt lại.
Nàng biết, không được phép làm vậy.
Nếu giờ nhìn Uyển Vân, nàng sẽ không đủ dũng khí mà từ bỏ tình duyên này mất.
"Ta..
xin lỗi...!ta không thể làm gì khác được...!ngươi hãy hạnh phúc"
Hỏa Lang ngồi trong góc giường, tay vò tóc, nước mắt rơi nhiều đến thảm, lồng ngực đau đớn.
Uyển Vân ngồi xuống mép giường, không còn khóc nữa, mắt vô hồn, lạnh lùng đến thấu xương.
"Ta sẽ hận ngươi.
Nhất định sẽ hận ngươi".
.
Ngày hôm sau, theo như sắp đặt của Lý Hiền, hôn sự của Hỏa Lang và Tử Yến nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Người trong Vương phủ vô cùng kinh hãi, mọi lời bàn tán bắt đầu rộ ra.
A Hổ nghe được tin này, mặt tái nhợt, nhanh chóng đến phòng Hỏa Lang.
Cộc cộc
- Vào đi.
Thanh âm mệt mỏi, lạnh lùng vang đến.
A Hổ từ từ đẩy cửa bước vào, không quên ngó trước ngó sau, rồi mới khép cửa chặt.
- Lục đệ, ngươi...!sắp thành thân?
- Thành...!thân sao? A, phải ha, ta sắp thành thân – cười lạnh ngắt.
- Ngươi...!sao ngươi có thể làm vậy với tiểu thư? – A Hổ nóng giận.
- Ta phải làm gì? – liếc mắt sang A Hổ.
A Hổ thấy ánh mắt của Hỏa Lang, không còn tia cảm xúc trong mắt nữ tử trước mặt.
- Ngươi...!ngươi phải chiếu cố tốt tiểu thư, hai ngươi yêu nhau mà? – A Hổ giọng hơi run.
- Không, ta không yêu nàng.
Với lại, có gì tốt đẹp khi yêu ta? – Hỏa Lang lại cười.
Bốp
A Hổ tức giận, đấm thẳng mặt Hỏa Lang.
Hỏa Lang đau đớn, ngã khỏi ghế.
Từ từ đứng dậy, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, mắt từ từ liếc sang A Hổ.
Bốp bốp bốp.
Từng nắm đấm của A Hổ hướng vào người Hỏa Lang.
Không kêu, Hỏa Lang chỉ cắn chặt răng, mỉm cười.
Thấy nữ tử trước mặt không phản kháng lại, A Hổ tức giận:
- Sao không đánh trả? Ngươi rốt cục là sao vậy? Sao lại biến thành như vậy?
- Ta...!không có gì để giải thích.
Ta sắp thành thân, đại ca, ngươi không nên để mặt ta có vết thương, Vương gia biết, sẽ khiển trách ngươi ha.
Với cả, ta là nữ tử đó, đừng quên.
- Ngươi...!- A Hổ cứng họng.
- Đánh vậy cũng đủ rồi, ngươi có thể ra ngoài được không, ta cần nghỉ ngơi – Hỏa Lang hướng tới giường.
A Hổ tức giận, quát lớn:
- Tiểu thư quả thật ngốc nghếch mới yêu ngươi, còn ta là kẻ ngu mới tin tưởng tên tiểu đệ nhà ngươi.
Ngươi từ giờ, không còn liên quan đến chúng ta nữa.
Rồi chạy ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm.
"Phải, đánh hay lắm.
Cảm ơn đại ca" – mỉm cười.
.
Tin tức cuối cùng cũng đến tai Lý Chân.
Lý Chân lập tức đến phủ Vương gia, gặp Lý Hiền.
Lý Hiền kể chuyện Tử Yến và Hỏa Lang đã gặp nhau thế nào, rồi yêu nhau sâu đậm ra sao cho hắn.
Những lời bịa đặt này khiến Lý Chân cảm thấy khá an tâm.
Nhanh chóng vào đến phòng Hỏa Lang gặp nàng.
Cộc cộc
- Ai vậy?
- Là ta!
Hỏa Lang nhanh chóng chạy ra mở cửa, mắt mở to.
- Sư phụ?
- Lang nhi, lâu quá nha! – cười cười.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ghế, Lý Chân vuốt chòm râu, tinh quái cười nói:
- Không ngờ, ngươi yêu nữ tử nha.
Hỏa Lang im lặng.
- Nghe nói nương tử tương lai của ngươi rất xinh đẹp nha, lại là con gái tướng quân, ngươi trúng mánh rồi nha – trêu chọc.
Hỏa Lang vẫn là im lặng.
- Ai nha, nói gì đi, ngươi im lặng vậy sao gọi là nói chuyện? – Lý Chấn sốt ruột.
- Sư phụ, sao ngươi không phản đối? – chậm rãi mở miệng.
- Sao ta lại phản đối? Ta mừng còn không hết, ta chỉ lo ngươi không hiểu chuyện, ngộ nhận chuyện tình cảm.
Nghe lời Lý Hiền kể, xem ra ngươi và nữ tử kia rất sâu đậm.
Làm ta hết sức yên tâm.
Lang nhi của ta giờ đã lớn ha – Lại cười cười.
- Ngươi không cảm thấy đáng khinh sao? – cười.
- Khinh? Chuyện tình cảm, xuất phát từ trái tim ngươi.
Ta vốn chỉ là ngoại nhân, không có ý kiến.
Nhưng, đúng là ta chẳng thấy đáng khinh chút nào a.
Ta rất vui vì ngươi đã tìm được người như ý.
Nữ tử...!bất quá thì không có con cháu ha.
Nhưng Lăng Phàm còn có cậu con trai mà, không sao không sao ha.
Còn các người, yêu nhau là được rồi.
Ha ha ha – Lý Chân tươi cười.
- Cảm ơn người, sư phụ - Hỏa Lang mỉm cười.
- Mà ngươi hơi sầu nha, nghe nói ngươi sẽ ở rể đó.
Chắc là không được gặp sư muội ngươi thường xuyên rồi.
Uyển nhi hẳn sẽ nhớ ngươi lắm nha, nhớ rằng mấy ngày này, phải quan tâm sư muội ngươi nhiều chút.
Nghe không hả đồ ngốc? – Lý Chân cốc đầu Hỏa Lang.
- Được! – Cười khổ.
- Ta sẽ ở đây chơi đến khi hôn sự ngươi hoàn tất.
Ba hôm nữa ngươi sẽ thành thân ha, nhớ giữ gìn sức lực – lại cười lớn.
Lý Chân rời đi, Hỏa Lang vẫn ngồi trên ghế, thở dài.
"Còn ba ngày sao? Nhanh vậy sao? Sư thúc...!người cũng chu đáo ghê" – cười khổ.