Một tuần trôi qua, Hỏa Lang đã nhận công việc đối diện nhà Tiểu Bắc được đúng một tuần.
Nàng chỉ nhận việc đến 6 giờ tối, thời gian còn lại đều là mau chóng đến nhà Đông Phong để gặp Uyển Vân.
Mặc dù đã nhiều lần được Tiểu Bắc đề nghị ra nhà Đông Phong ở cho tiện đi lại, nhưng Hỏa Lang vẫn một mực từ chối.
Nàng không muốn nhìn cái bản mặt Từ Khang.
Phải rồi, dù sao Từ Khang cũng là bác sĩ, ngày nào người này cũng đến xem xét tình trạng giúp Uyển Vân.
Hỏa Lang có giận lắm cũng không làm gì được, đối với nàng, tình trạng sức khỏe của Uyển Vân là quan trọng nhất.
Ngày hôm nay như thường lệ, Hỏa Lang nhanh chóng về nhà sau khi đã xong mọi việc.
Đúng là về nhà Tiểu Bắc từ chỗ làm chưa đến 1 phút, cũng may quán cơm đối diện nên cực kì tiện đi lại.
Mùa Đông thời tiết lạnh thấu xương, công việc của Hỏa Lang nếu nói là nhàn thì hoàn toàn là sai.
Tiếp xúc với nước lạnh, dù đã đeo găng tay nhưng vẫn là không tránh khỏi buốt giá.
Mùa Đông ở khoảng thời gian này buốt hơn rất nhiều so với mùa Đông ở khoảng thời gian một ngàn năm trước.
Hỏa Lang có phần không quen, nên dù thân thể vốn khỏe mạnh nhưng cũng không tránh khỏi cảm lạnh.
Mà nàng thì chủ quan, luôn chỉ mặc hai áo khi đi ra ngoài, nàng vẫn nghĩ là thời tiết lạnh này cũng chẳng khác gì cái thời tiết lạnh ngàn năm trước, vẫn chẳng thể nào làm thân thể khỏe mạnh của nàng sụp đổ.
Ý chí của Hỏa Lang thì luôn phi thường như vậy, dù hơi mệt nhưng vẫn cố gắng rất tươi tỉnh.
Nàng không muốn làm mọi người lo lắng, nhất là Uyển Vân.
- Tiểu Lang, môi cậu nẻ hết rồi kìa.
Mà sao hôm nay nhìn cậu hơi khang khác....
Tiểu Bắc thấy Hỏa Lang mặt hơi ỉu ỉu thì liền quan tâm, tay vừa xới cơm cho nàng, vừa hỏi han nàng rất trân thành.
- Ta không sao ha! Rất ổn – cười cười.
- Mà thời tiết lạnh như vậy, cậu nên mặc thêm áo, chỗ đồ tôi mua cho cậu tuần trước, cậu cứ đắp hết vào người cho tôi xem nào! Hay cậu sợ mòn? – giễu cợt Hỏa Lang.
- Nhưng mặc nhiều đồ...!rất khó chịu, khó làm việc – Hỏa Lang thở dài.
- Dù khó nhưng cậu vẫn phải cố khắc phục chứ! Nếu cậu bị ốm thì sao đây? – thở dài.
- Ta...!ta không có ốm.
Hỏa Lang như bị gãi đúng chỗ ngứa lập tức phản kháng lại.
Tiểu Bắc đúng là không chú ý mấy, chỉ thở dài dặn Hỏa Lang mấy câu về cách mặc quần áo và cách giữ ấm cơ thể.
Bính boong!
- A!
Tiểu Bắc mắt mở to, hơi giật mình rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Phong, sao hôm nay đến sớm vậy?
Tiểu Bắc tươi cười nhìn Đông Phong.
Đông Phong hơi cười khi thấy gương mặt rạng rỡ kia, nhưng lại ngại ngùng không dám mở lời gì, chỉ gật nhẹ đầu, tay đưa ra một hộp bánh.
- Tôi mang cho em, bánh Pháp, rất ngon!
Tiểu Bắc tươi cười đón lấy hộp bánh, mặt hơi phiếm hồng, e lệ nhìn Đông Phong.
- Vậy cảm ơn chị, chị ăn gì chưa?
Tiểu Bắc vừa hỏi vừa đóng lại cái cửa.
Đông Phong cùng Tiểu Bắc cùng bước vào phòng khách.
Đông Phong lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, tay lấy một cái bát không rồi đưa ra trước mặt Tiểu Bắc.
- Hộp bánh kia đổi lấy bữa tối nay!
Tiểu Bắc ngơ ngác rồi liền mỉm cười, nhanh chóng đặt hộp bánh lên bàn, đón lấy cái bát của Đông Phong.
Một bát cơm trắng nóng hổi đã được đặt trước mặt Đông Phong, Đông Phong thản nhiên đụng đũa, từ từ ăn.
Hỏa Lang đã xong bữa, lại là cái thở phào rồi xoa xoa bụng, nhưng rõ ràng hôm nay động tác chậm chạp rất nhiều, ánh mắt không còn linh hoạt như mọi khi.
Đông Phong có để ý, hơi dừng động tác, chậm rãi mở lời.
- Tiểu Lang, cậu ốm sao?
Hỏa Lang giật mình, tất nhiên nàng biết nàng ốm, nhưng nàng tuyệt đối không muốn Tiểu Bắc biết được.
Nếu Tiểu Bắc biết nàng ốm, tất nhiên tối nay sẽ khỏi đến nhà Đông Phong, sẽ không thể gặp Uyển Vân.
Đông Phong một tuần nay, tối nào cũng đúng 6 giờ 30 đón Hỏa Lang về nhà mình, dù sao cũng chỉ có cô phù hợp với việc này nhất vì cô hiểu rõ hoàn cảnh của Hỏa Lang, lại có xe riêng nên đưa đón là chuyện hết sức dễ dàng.
Thêm nữa, là cô muốn đón Hỏa Lang, chẳng phải vì Hỏa Lang mà là vì muốn gặp Tiểu Bắc.
Với cô gặp hàng ngày ở trường như là không đủ, cô muốn gặp Tiểu Bắc cả ngày kìa.
Đông Phong mỗi ngày đều đón Hỏa Lang về nhà mình, 9 giờ 30 đưa về rồi tiện đưa Minh Nguyệt về luôn.
Đối với Đông Phong, bảo hộ Minh Nguyệt như là nghĩa vụ, việc đón Minh Nguyệt hoàn toàn không thể nào loại trừ ra khỏi thời gian biểu của cô.
- Không...!không hề - Hỏa Lang hơi hoảng hốt.
Đông Phong vốn định nói gì, lại nhìn cái vẻ mặt tội nghiệp kia thì nuốt lại.
- Tiểu Lang, cậu đúng là ốm thật sao?
Tiểu Bắc nghe Đông Phong hỏi vậy thì càng thêm ngờ vực, nhíu mày nhìn Hỏa Lang.
- Ta...!ta...
- Tiểu Bắc, hai má của Tiểu Lang bị nẻ nên hơi đỏ, tôi nhìn tưởng cậu ta ốm.
Cậu ta vẫn có sức cãi chắc không sao đâu.
Em đừng lo! – nhàn nhạt.
Hỏa Lang nhìn Đông Phong, ánh mắt đầy biết ơn.
Đông Phong nhìn Hỏa Lang lúc này thì liền sởn gai ốc.
Tiểu Bắc nghe Đông Phong nói vậy liền thở phào, gọi là yên tâm.
- Tiểu Lang, thời tiết này mặc thêm quần áo ấm vào đi! Tắm xong thì mặc đúng những bộ đồ tôi sắp ra để trên giường, không đúng ý tôi thì đừng hòng ra khỏi nhà! – lừ mắt.
- Â...Ân...!Vậy ta đi tắm – Hỏa Lang nhanh chóng rời đi!
Tiểu Bắc thở dài khẽ lắc cái đầu.
- Em nghỉ đi, tôi rửa bát.
Đông Phong lẳng lặng đứng lên, bát đũa đã được xếp gọn trong mâm và cái mâm thì đang được cô nâng lên một cách thản nhiên.
- A...!Phong, để em làm, chị là khách mà!
Tiểu Bắc cố chạy tới định là kéo lại cái mâm về phía mình.
Đông Phong lông mày khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm Tiểu Bắc.
- Để tôi làm! – rồi bước đi.
Tiểu Bắc lại vẫn là đuổi theo phía sau.
- Nhưng chị là...
- Tiểu Bắc!
Đông Phong dừng bước chân.
Không quay mặt lại, thanh âm lạnh lùng lại vang khắp phòng.
- D...dạ?
- Tôi mong từ giờ em sẽ coi việc tôi giúp em là bình thường, đừng coi tôi là một người khách nữa có được không?
Đông Phong nói xong môi mím chặt, không dám đối mặt với Tiểu Bắc, cô sợ một câu phản đối từ người kia.
Tiểu Bắc nghe Đông Phong nói vậy, người khẽ run lên xúc động, môi từ bao giờ đã mỉm cười.
Đông Phong không thấy người kia đáp, hơi lo lắng, định xoay lưng lại để nhìn biểu cảm Tiểu Bắc thì có gì đó đã đặt lên lưng cô.
Tiểu Bắc đang áp mặt cô vào lưng Đông Phong, Đông Phong nhận ra mặt liền đỏ bừng, cổ họng cứng lại.
- Nếu không coi chị là khách thì coi chị là gì? – Tiểu Bắc khẽ hỏi.
- Là...!là...!là....
Đông Phong lần đầu tiên trong đời ấp úng đến vậy, không thể thốt ra thêm bất cứ lời nào.
Ngạc nhiên thấy Đông Phong như vậy, Tiểu Bắc liền tủm tỉm cười.
- Không nghĩ Phong lạnh lùng lại nói lắp.
- Tôi...!tôi....
Đông Phong lại lần nữa lắp bắp, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Phong, hình như em không phải coi chị là một thần tượng.
Tiểu Bắc cười, mặt vẫn áp vào lưng Đông Phong.
Đông Phong giật mình, tim đập thình thịch, tay bê mâm đang hơi run rẩy.
Cổ họng cứng lại, dù rất muốn nói gì đó nhưng không thể.
- Em dường như đang phủ nhận gì đó chỉ bởi hai từ "hâm mộ" chị.
Rất nhiều ngày em suy nghĩ, em không hiểu nổi mình, chị làm em có cảm giác như đang được bảo vệ vậy! Chị làm em cảm thấy rất an toàn.
Tiểu Bắc dừng một lát, lại nói tiếp.
- Em dù cố gắng suy nghĩ khác đi, nhưng vẫn là không thể chối bỏ thứ cảm xúc rất lạ em dành cho chị.
Tim đập thình thịch khi chị làm một hành động quan tâm em, mặt đỏ au khi chị nhìn em chăm chú, người run rên hạnh phúc khi thấy nụ cười của chị.
Và bây giờ, chị nói không muốn em coi chị là khách, thật sự em đã rất vui.
Nhưng em không hiểu, vậy chị coi em là gì, chị muốn em coi chị là gì?
Tiểu Bắc hồn nhiên bộc bạch, cô đã luôn tự hỏi cuối cùng có phải là mình đã yêu người này hay không? Và hôm nay, người này lại làm cô khó hiểu bởi câu nói không muốn cô coi như người đó là khách.
Người Tiểu Bắc hơi run lên, tay nắm chặt lo lắng câu trả lời của Đông Phong.
Đông Phong thẫn thờ, chưa vội trả lời, chân bước đi về phía trước, tách mặt Tiểu Bắc ra khỏi tấm lưng.
Tiểu Bắc tưởng như đó là câu trả lời, thoáng buồn, nhưng liền cố nở nụ cười.
- Hôm nay em lại ăn nói không suy nghĩ rồi, vậy phiền chị giúp em rửa bát nhé, em ra ngoài trước.
Tiểu Bắc từ lúc nào nước mắt đã rơi xuống, xoay lưng bước đi.
Sững người giữa phòng bếp, thân thể đang run rẩy kia được bao bọc bởi một hơi ấm mãnh liệt.
Đông Phong đang ôm chặt Tiểu Bắc từ phía sau, đầu cúi xuống tựa vai cô.
Hơi thở gấp gáp của Đông Phong đang phả vào tai Tiểu Bắc.
- Tôi không muốn em coi tôi là người ngoài nữa!
Đông Phong dịu dàng khẽ nói bên tải Tiểu Bắc.
Cô từ từ xoay người Tiểu Bắc lại, thấy Tiểu Bắc đang khóc thì vô cùng lo lắng và hốt hoảng.
Khẽ hôn nhẹ lên từng dòng lệ trên má Tiểu Bắc, rồi cuối cùng môi chạm môi.
Đông Phong hôn Tiểu Bắc, môi ghì chặt vào môi cô.
Cuối cùng môi cũng tách môi.
Đông Phong mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng thu hết ngại ngùng.
Nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bắc, kiên định mà trân thành:
- Em có thể làm bạn gái tôi được chứ?
Tiểu Bắc giờ chỉ nghe thấy những tiếng ong ong bên tai, tự nhiên người trước mặt lại tỏa sáng lạ thường, cổ họng ứ nghẹn không thể đáp lại.
- Dù tôi cũng là con gái, nhưng tôi sẽ bảo vệ tốt em.
Em làm bạn gái tôi chứ?
- Em...
Tiểu Bắc không thốt ra được câu trả lời, quá bất ngờ, cũng quá hạnh phúc.
Đông Phong thấy Tiểu Bắc lúng túng, không muốn miễn cưỡng, nhanh chóng buông hai cánh tay đang nắm chặt bả vai Tiểu Bắc.
- Em không cần vội, hãy suy nghĩ, tôi đợi!
Đông Phong mỉm cười nhìn Tiểu Bắc, trong phút chốc, Tiểu Bắc nhanh chóng nhìn thấy nét ngây thơ và hồn nhiên của người trước mặt.
Ánh mắt trong veo đang nhìn cô, hoàn toàn những lời ban nãy đều là thật tâm.
- Vậy tôi...!làm nốt việc.
Tiểu Lang cũng sắp xong rồi!
Đông Phong lúng túng gãi vành tai, ngay lập tức xoay người đi.
- Phong!
Cuối cùng Tiểu Bắc cũng có thể mở lời.
- Ừ!
Đông Phong lập tức quay lại nhìn Tiểu Bắc.
- Em...!em đồng ý!
Mỉm cười hạnh phúc.