Người Tìm Xác

A Khôn vừa nghe thể lập tức hoảng sợ, chỉ bằng hiểu biết của hắn đối với Dương Hoài Minh, chắc chắn anh ta sẽ đi báo cảnh sát trước tiên, vì thế hắn và Ngũ2Cường quyết định chia nhau ra chạy, như vậy sẽ không bị cảnh sát nhận ra.

Sau đó A Khôn chạy đến nhà một người họ hàng ở nông thôn trốn được mấy ngày, nhưng hắn vẫn5không nghe nói cảnh sát lùng bắt mình, vì thế lại to gan quay trở về. Nhưng hắn nào ngờ, hắn vừa mới về đến nhà không đến mấy ngày, thi thể của Dương Hoài Minh6đã bị người ta vớt ra khỏi ao cá.

Hắn thấy Dương Hoài Minh đã chết, lập tức biết ngay thằng nhãi Ngũ Cường này không nói thật với mình, lúc hắn sợ hãi lại muốn chạy5đã bị người của Bạch Kiện tóm được. Người không phải mình giết, tất nhiên A Khôn không thể nhận tội. Tuy nhiên hắn lại không thể khai ra tình hình cụ thể của tên Ngũ3Cường, ngoại trừ biết tên Ngũ Cường tuổi tầm ba mươi ra, còn lại cái gì hắn cũng không biết.

Tiếp đó nhóm Bạch Kiện lấy camera giám sát trong quán cà phê Internet mà A Khôn và Ngũ Cường thường đến, nhưng Ngũ Cường luôn cố ý lảng tránh camera, cơ bản không quay được một hình ảnh chính diện nào.

Sau A Khôn lại nhớ ra mình và Ngũ Cường từng cùng nhau đến một siêu thị mua đồ, vì thế cảnh sát lập tức đến siêu thị đó trích lục camera giám sát, cuối cùng lần nãy cũng đã quay được hình ảnh chính diện của Ngũ Cường, chỉ có điều là hình ảnh hơi mờ.

Khi tôi nhìn thấy hình chụp từ video giám sát của siêu thị, liếc qua là nhận ra tên Ngũ Cường đó ngay. Đó là trong lúc hắn ta vô tình nhìn thoáng qua camera nên quay được, ánh mắt đó, tuyệt đối không phải chỉ giết một người.

Sở dĩ Bạch Kiện bảo tôi tới nhận dạng Ngũ Cường, cũng chỉ là muốn xác nhận lời nói của A Khôn là thật hay giả, bây giờ cơ bản đã có thể xác định gã tên Ngũ Cường này chính là hung thủ giết chết Dương Hoài Minh. Nhưng vấn đề hiện giờ là, trong tay cảnh sát trừ một tấm ảnh mơ hồ cộng thêm cái tên “Ngũ Cường” ra, còn lại cái gì cũng không biết, lỡ như đây lại là một cái tên giả, vậy muốn bắt gã này sẽ rất chi khó khăn đấy!

Cuối cùng nhóm Bạch Kiện vẫn là ra thông báo truy nã, liệt Ngũ Cường vào hàng nhân vật cực kỳ nguy hiểm, để nêu quần chúng nhân dân nhìn thấy người này, xin hãy liên hệ với cơ quan công an địa phương ngay lập tức.

Mặc dù đã ra thông báo truy nã, nhưng vẫn không biết được cuối cùng có thể bắt được người hay không. Có điều phần việc của tôi cuối cùng đã xong, kẻ nên bắt cũng bắt rồi, người cần tôi giúp cũng đã giúp rồi, chuyện còn lại để cho cảnh sát làm đi.

Kết quả tôi vừa định đi, lại bị Bạch Kiện giữ chặt, bảo tôi chờ anh ta một lát, anh ta sắp sửa tan sở rồi, sau đó chúng tôi cùng đi ăn một bữa cơm. Tôi cũng không từ chối, yên ổn ngồi trong văn phòng anh ta chờ anh ta tan làm.

Không ngờ sau khi anh ta tan sở lại còn gọi thêm một đồng nghiệp cùng đi ăn cơm với chúng tôi. Điều này làm tôi hơi giật mình, bởi vì nếu không phải người vô cùng quen thuộc với chúng tôi, ví dụ như bạn bè giống kiểu Triệu Tinh Vũ và Trương Lỗi, Bạch Kiện cũng sẽ không gọi người khác cùng chúng tôi ăn cơm.

Lúc này tôi quan sát kỹ lưỡng cậu cảnh sát hình sự trẻ đứng ở bên cạnh Bạch Kiện, phát hiện trên người người này có một luồng không khí ấm trầm một cách mơ hồ, chắc chắn không phải một cảnh sát bình thường. Tiếp theo Bạch Kiện giới thiệu chúng tôi với nhau: “Đây là cảnh sát đặc nhiệm điều tạm từ Quảng Tây đến trong cục, Viên Mục Dã, hai người này một người là Trương Tiến Bảo, một người khác là Đinh Nhất, họ đều là bạn tốt của tôi...”

Tôi biết Bạch Kiện sẽ không tự nhiên mà giới thiệu cậu ta cho tôi, trong này nhất định là có dụng ý đặc biệt gì đó. Chỉ là bây giờ vẫn chưa tới tiệm cơm, cho nên có thể có vài lời chưa tiện nói.

Người tới là khách, vì thế tôi đề nghị hôm nay để tôi làm chủ, mời khách phương xa Tiểu Viện một bữa linh đình. Kết quả Bạch Kiện lại làm bộ tức giận nói: “Shit! Cho dù là mời khách phương xa cũng không đến lượt cậu nhé! Người trong cục chúng tôi, tôi mời khách!”

Khi tôi và Bạch Kiến tranh giành, từ đầu đến cuối Viên Mục Dã lại không nói một lời, mỉm cười nhìn hai chúng tôi đánh nhau, dường như không muốn để mình có cảm giác tồn tại. Sau khi đến tiệm cơm, Bạch Kiện gọi một bàn đồ ăn đặc sản địa phương, bảo Viên Mục Dã nhanh nhấc đũa nếm thử. Bởi vì giờ họ đang trực chiến 24 giờ, cho nên hai người đều không thể uống rượu. Tôi thấy nếu họ đều không uống, một mình tôi uống cũng không có ý nghĩa gì! Lại nói nữa, tửu lượng của tôi cũng không cao, không uống cũng được, tốt hơn việc vừa gặp lần đầu đã uống say nhỉ?

Vì thế tôi bèn thử hỏi Viên Mục Dã: “Quê quán của Tiểu Viên là chỗ nào ở Quảng Tây thể? Nghe nói hải sản ở Quảng Tây vừa rẻ vừa tươi...”

Viên Mục Dã khẽ mỉm cười đáp: “Quê tôi ở Phòng Thành Cảng, là một cảng quan trọng của Quảng Tây.” Tôi gật đầu nói: “Vậy lần này cậu được điều tạm đến chỗ chúng tôi bao lâu?”

“Một năm...” Viên Mục Dã ăn một miếng đồ ăn, sau đó lờ mờ nói.

Tôi nhanh chóng phát hiện, Viên Mục Dã cũng không giỏi ăn nói, hoặc là nói cậu ta cũng không thích nói chuyện, toàn bộ quá trình gần như là tôi hỏi một câu cậu ta đáp một câu, một câu dư thừa cũng không có, càng không chủ động hỏi chúng tôi vấn đề gì cả.

Trong bữa cơm tôi đã từng dò hỏi Bạch Kiện bằng ánh mắt không chỉ một lần, gọi một thằng cha “Dầu muối không ăn” như vậy cùng tới ăn cơm là có ý gì hả? Nhưng phần lớn thời gian Bạch Kiện đều làm lơ sự dò hỏi của tôi.

Anh nói coi, trên bàn tổng cộng có bốn người, trong đó có hai người đều không thích nói chuyện, một gã thì không hề có cảm giác tồn tại, cho nên toàn bộ quá trình tôi và Bạch Kiện như cùng biểu diễn một màn kẻ tung người hứng, anh một câu tôi một câu nói chuyện tào lao.

Suy cho cùng chúng tôi và Viên Mục Dã không thân, cho nên có mấy lời bình thường có thể tuỳ tiện nói, lúc này cũng không biết nên nói hay không. Cuối cùng tôi thật sự không còn chuyện gì có thể nói nữa, đành phải hết chuyện thì tự vẽ chuyện ra hỏi Bạch Kiện: “Bây giờ Tiếu Viên đang ở chỗ nào? Ký túc xá trong cục các anh không phải đều là tạm thời thôi sao?”

Hình như Bạch Kiện đang đợi tôi nói những lời này! Chỉ thấy anh ta vỗ đùi nói: “Cậu không nói làm tôi suýt quên mất! Tiến Bảo, không phải cậu có hai căn nhà để trồng ư?”.

Tôi ngơ ngác nhìn Bạch Kiện, lại thấy anh ta liên tục chớp mắt với mình, vì thế tôi vội gật đầu nói: “Có đấy! Nhưng hai căn nhà đó có một chỗ giờ đang cho người khác thuê làm nhà kho, một căn khác không phải anh...”

Bạch Kiện lập tức ngắt lời tôi: “Đúng đúng đúng, ý tôi chính là căn nhà đó, nếu không cầu cho Tiểu Viên thuê đi! Dù sao chỗ đó cũng gần cục cảnh sát chúng tôi, thế nào?” Tôi nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ nói Bạch Kiện muốn cho thằng nhóc này thuê căn nhà kia? Kể cả giờ nhà đó đã sạch sẽ rồi, nhưng như vậy không phải bắt nạt người ta là người từ nơi khác tới cái gì cũng không biết sao?

Tuy nhiên với quan hệ của tôi và Bạch Kiện, khi chuyện chưa rõ ràng, tôi chắc chắn sẽ không phá đám anh ta, vì thế tôi hàm hồ nói: “Là... Là đang để trống, nếu Tiếu Viên muốn ở... chắc là không có vấn đề gì, chỉ là đừng nói cái gì mà thuê với không thuê, cho Tiếu Viên mượn vào ở luôn là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui