Người Tìm Xác

Tôi biết đó là Đinh Nhật báo động trước cho tôi, liền đem ảnh bỏ lại chỗ cũ, sau đó tôi làm bộ

đang chơi trò chơi điện thoại di động. Đúng lúc đó Ngũ Cường đấy cửa đi vào, hắn thấy tôi E đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại di động, liền đem một đĩa nho đặt trên bàn trước mặt tôi nói:2“Cái này buổi sáng vừa hái, đem đi ướp lạnh ngay, rất ngọt, rất dễ ăn.”

Tôi nghe vậy liền lấy một chùm nho trên địa bỏ vào miệng, nhưng khi Ngũ Cường xoay người gọi Đinh Nhất vào ăn nho, tôi nhanh chóng nhả quả nho trong miệng a. Tôi không phải kẻ nhát gan, chủ yếu là không thể không đề phòng kẻ5hung ác này. Ngộ nhỡ trúng kể của hắn, vậy thì không biết mình chết thế nào! Lúc này Đinh Nhất đột nhiên hỏi hắn: “Những người khách khác đâu rồi? Sao không thấy ai vậy?”

Ngũ Cường nghe vậy cũng không hoảng hốt, nói: “A, bọn họ ở phòng phía sau nghỉ ngơi, bởi vì buổi sáng chơi mệt quá, tôi liền sắp xếp6chỗ cho họ ngủ một lúc, sau đó buổi tối trở về nông trại ăn cơm.”

Đinh Nhất vừa nghe vậy liền gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa. Lúc này Ngũ Cường lại nói dẫn chúng tôi đi vào vườn hái nho... Tôi nghe vậy liền đem một chùm nho vặt một quả đặt bên miệng nói: “Bây giờ nóng quá, chúng5tôi quả thực không muốn nhúc nhích nữa, chờ một lát nữa rồi đi! Đợi tầm chiều rồi đi.” Ngũ Cường nghe vậy liền chỉ đĩa nho nói: “Vậy các anh ở đây vừa ăn nho vừa nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi làm việc bên ngoài.”

Nhìn Ngũ Cường đi ra ngoài cửa, tôi liền lấy điện thoại gọi cho3Bạch Kiệm: “Các anh đến đâu rồi? Không phải đâu, ở đây rất gần! Vậy các anh nhanh lên một chút! Chúng tôi đang ở vườn nho, tôi lần này mở định vị cho anh.” Đinh Nhất thấy tôi cúp điện thoại, nhỏ giọng hỏi tôi: “Bạch Kiến thế nào?”

Tôi có chút bất đắc dĩ nói với anh ta: “Con đường chúng ta vừa đi qua bị kẹt xe, bây giờ bọn họ đang đi đường vòng để đến đây! Xem ra hai người chúng ta còn phải kiên trì một lúc nữa mới được.”

Đinh Nhất vừa nghe tôi nói vậy vừa hướng ngoài cửa sổ nói: “Tên kia ra sức muốn chúng ta đi vườn nho, xem ra hắn muốn ra tay với chúng ta ở đó, trực tiếp đem chôn! Thật không biết mấy ngày qua hắn đã chôn bao nhiêu người...”

“Anh nói xem, chúng ta đã cự tuyệt hắn hai lần, liệu có ép hắn thành chó cùng rút giậu không?” Tôi có chút băn khoăn nói.

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Khó mà nói được... Xem hắn có thể cắt cổ tài xế taxi một cách tàn nhẫn như vậy, thì tuyệt đối không phải người bình thường, thân thủ chưa chắc thua tôi. Lát nữa nếu đánh nhau, cậu ở bên cạnh phải cẩn thận một chút.” Tôi nghe anh ta nói có chút không tin: “Không thể nào! Tôi lần đầu tiên nghe thấy anh có đối thủ đấy! Thật hiếm thấy!”

Đinh Nhất nói: “Không phải tôi không đối phó được hắn, mà là chúng ta có những giới hạn mà hắn lại không...”

“Anh có ý gì?” Tôi không hiểu hỏi.

“Ý tôi là, hắn giết chúng ta chắc chắn không nương tay, nhưng chúng ta không thể tùy tiện làm thịt hắn được...” Đinh Nhất lạnh lùng nói. Tôi nghe cũng cảm thấy đúng, chúng tôi không phải cảnh sát, tùy tiện để xảy ra án mạng không phải chuyện đùa. Coi như cuối cùng Đinh Nhất là vì tự vệ, nhưng sau đó lại gặp thêm phiền phức, thật không đáng giá phải làm vậy. Lúc này tôi đột nhiên phát hiện ra bên ngoài yên tĩnh lạ thường, không biết Ngũ Cường đã đi đâu. Vì vậy tôi nhỏ giọng nói với Đinh Nhất: “Chúng ta ra ngoài xem một chút đi, sao tôi có cảm giác Ngũ Cường có thể chạy rồi chứ?”

Đinh Nhất nghe vậy liền gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu đi về phía cửa để ra ngoài. Tôi dắt Kim Bảo theo sau anh ta... Có Đinh Nhất đi phía trước, tôi cảm thấy không sợ hãi chút nào, hơn nữa, Bạch Kiện cũng sắp đến.

Bây giờ điều duy nhất làm tôi lo lắng là, nếu Ngũ Cường đã phát hiện ra tình thể không ổn liền bỏ chạy thì coi như hỏng! Đó thật đúng là thả hổ về rừng, hậu quả khôn cùng. Vì vậy, chúng tôi liền ra khỏi phòng, muốn nhìn một chút xem những người khác ở đâu...

Tôi nhớ Ngũ Cường vừa nói với chúng tôi, hắn làm việc ngay ở ngoài nhà chính, nhưng lúc này chúng tôi không thấy bóng dáng hăn, chẳng lẽ hắn muốn ẩn nấp đâu đó, sau đó thừa dịp chúng tôi không chuẩn bị thì tập kích?

Bởi vì sợ sơ hở mà bị tập kích, cho nên tôi theo sát sau lưng Đinh Nhất, chúng tôi đầu tiên là đi một vòng quanh các phòng, phát hiện phòng nào cũng trống không, không có một vị khách nào ngủ trưa. Sau đó phát hiện ra, phía sau con đường mòn còn có mấy phòng, nhìn có vẻ đây là con đường mòn mà Ngũ Cường theo đó đi sâu vào vườn nho. Tôi nhất thời lòng như lửa đốt. Nếu nói bọn Bạch Kiện không đến kịp, kẻ này có thể chạy mất cũng nên.

Vì vậy, tôi đến bên cạnh Đinh Nhất nói: “Đi, chúng ta qua nhìn một chút.”

Đây là một đường mòn rộng gần một mét, hẳn là chủ nhân trước kia của vườn nho thường xuyên dùng để đẩy xe cút kít. Nhìn qua một cái, thấy hai bên đường đều là dây nho quấn quýt.

Cảnh quan của con đường mòn nhìn qua rất đẹp mắt, nhưng sự thực thì lại nguy cơ trùng trùng, bởi vì nếu Ngũ Cường núp ở một nơi trong vườn nho, rồi đột nhiên xông ra uy hiếp chúng tôi, vậy là chúng tôi không kịp phòng bị.

Nhưng Đinh Nhất là ai chứ? Là người không sợ trời cũng chẳng sợ đất, hơn nữa thính giác của anh ta rất tốt, đừng nói là người núp ở trong vườn nho, cho dù là chuột ở đó anh ta cũng có thể nghe rõ.

Nhưng theo đường đi, trước mắt chúng tôi xuất hiện một mảng đất trống, từ đất mới phía trên mặt có thể thấy, hắn là nó vừa bị xới lên trước đó không lâu. Tôi có cảm giác ở dưới đất có chôn gì đó, trong lòng nặng trĩu... Kim Bảo bên cạnh càng hướng mảnh đất sủa điên cuồng, mặt như lâm đại địch.

Không ngờ chuyện nặng nề hơn so với trong tưởng tượng của chúng tôi, Ngũ Cường có thể man rợ đến cỡ nào, mà ác độc đến như vậy? Xem ra A Khôn kia đúng là may mắn, hoặc nói Dương Hoài Minh đã chết để cứu hắn.

Bởi tôi tin, nếu lúc đó Dương Hoài Minh nói ra mật mã, mà A Khôn lại là người đi rút tiền, thì người chết hôm đó chắc không chỉ có mình Dương Hoài Minh. Từ thủ đoạn giết người độc ác của Ngũ Cường, có thể khẳng định Dương Hoài Minh không phải người đầu tiên hắn giết...

Đinh Nhất thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ đất mới liền thấp giọng hỏi tôi: “Phía dưới có mấy người...”

Tôi nghe xong liền than thở: “Phía dưới có hai gia đình, tôi nghĩ đó là chủ của hai chiếc xe trong nông trại mà chúng ta đã thấy.”

Đinh Nhất gật đầu một cái nói: “Thật là kẻ liều mạng, đã bị truy nã mà vẫn dám gây ra vụ án lớn như vậy ở đây...”

Không ngờ trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Đinh Nhất đột nhiên phát hiện sau lưng có âm thanh truyền đến, anh ta quay đầu lại, liền thấy Ngũ Cường đang từ vườn nho đằng sau chui ra, mặt trầm xuống nhìn chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui